Lâm Hành bị thương, tin tức này cũng không truyền ra ngoài. Việc xin nghỉ dài hạn bên trường học do chính ba cậu tự mình sắp xếp. Trong bệnh viện, ngoài ba mẹ và dì giúp việc thỉnh thoảng đến chăm sóc, hầu như chẳng có ai khác quấy rầy.
Những ngày đầu dưỡng thương, cậu gần như chỉ có thể nằm yên trên giường, ngay cả ngồi dậy lâu một chút cũng không được khuyến khích. Ban đầu, Lâm Hành nghĩ rằng khoảng thời gian này sẽ vô cùng nhàm chán, nhưng hóa ra lại không hề như vậy.
Tay trong tay, Lâm Hành nghiêng đầu nhìn người đang ngồi bên cạnh, lặng lẽ đặt sách trên giường, thong thả đọc từng dòng chữ. Cậu khẽ cười, lên tiếng: “Đọc lâu vậy rồi, uống chút nước đi.”
Tông Khuyết buông trang sách, rót nửa ly nước ấm đưa qua, nhưng Lâm Hành lại bật cười, nhẹ nhàng đẩy trở lại: “Tớ bảo cậu uống, tớ không khát.”
Vết thương cần thời gian để hồi phục, chân cũng phải kê cao hơn nửa người trên. Lâm Hành có thể ngồi dậy trong thời gian rất ngắn, còn lại phần lớn chỉ có thể nằm. Xem TV hay lướt điện thoại lâu đều không tốt cho mắt, thế nên khi rảnh rỗi, đọc truyện lại trở thành một thói quen của hai người.
Dù người đọc chẳng hề thêm thắt cảm xúc gì đặc biệt, nhưng giọng nói trầm ổn đã qua thời kỳ vỡ giọng lại mang theo thứ từ tính lành lạnh, mỗi chữ cất lên đều khiến Lâm Hành lặng lẽ lắng nghe, đôi lúc quên mất cả nội dung câu chuyện.
Tông Khuyết uống nước xong, vừa cầm lại quyển sách, chuẩn bị đọc tiếp thì Lâm Hành nhẹ nhàng cử động đầu ngón tay, lên tiếng: “Nói chuyện với tớ một lát đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play