Liêu Ngôn khựng lại, trái tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt. “Gấp cái gì?”
“Học sinh giỏi như mày chắc phải nhớ cái tên Lâm Hành chứ.” Hải ca cười cợt, vứt cho cậu một chiếc điện thoại. “Nó giỏi hơn mày, tiền thưởng chắc cũng không ít. Lần trước mặt không đổi sắc cho mày mượn một khoản lớn như thế, chắc chắn dư dả lắm.”
Liêu Ngôn đón lấy điện thoại, cố gắng kiềm chế bước chân muốn lùi về sau. “Mấy người định làm gì?”
“Không có gì đâu.” Hải ca vỗ vai cậu, ngón tay siết chặt khiến cậu đau nhói. “Gọi cho nó đi, bảo nó ra ngoài gặp mặt một chút. Chỉ cần mày giúp tụi tao việc này, sau này sẽ không ai quấy rầy mẹ con mày nữa. Chuyện của lão già đó cũng chẳng còn liên quan gì tới hai người. Sao hả?”
Cơn đau khiến sắc mặt Liêu Ngôn tái nhợt. Cậu cắn chặt răng, cố giữ giọng bình tĩnh: “Mấy người cũng biết tôi đã mượn tiền của cậu ấy rồi, quan hệ đương nhiên không tốt. Giờ tôi đột nhiên gọi thì làm sao cậu ấy tin được? Hơn nữa, mỗi lần ra ngoài đều có tài xế và vệ sĩ đi cùng. Nếu thực sự có chuyện, chúng ta đều không yên thân đâu.”
Lời nói khiến Hải ca và đám đàn em chần chừ. Một gã ghé tai hắn thì thầm: “Thằng nhóc đó luôn có người theo sát, không tìm được cơ hội ra tay.”
“Chính vì không tìm được cơ hội nên mới cần mày gọi nó ra ngoài.” Hải ca nhếch môi, quay lại nhìn cậu. “Lý do rất đơn giản, mày chỉ cần nói muốn trả tiền cho nó, thế nào?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play