Lần này tông môn gặp nguy, thực chất là vì các tu sĩ loài người đã biết đến sức mạnh của linh thú. Tông môn của loài người thì khắp nơi đều có, nhưng tông môn của linh thú thì chỉ có một.
Sau khi giải quyết xong nguy cơ, Thẩm Nguy giao hết mọi việc lại cho nhóm Luyện Thiên lo liệu, còn bản thân thì một mình đi tới ngôi làng nhỏ dưới chân núi.
Ngôi làng vốn đã cũ nát, lúc này lại càng thêm tiêu điều.
Vốn trong làng còn có hai con mèo già, có lẽ đã bị đám người hoặc linh thú kia dọa sợ mà bỏ đi, lúc Thẩm Nguy tới thì không thấy đâu. Đoạn Chu theo sát sau lưng hắn, có thể cảm nhận được tâm trạng hắn không tốt lắm.
“Nơi này là nơi ta lớn lên.” Thẩm Nguy đứng trước một ngôi nhà, nói khẽ: “Tất cả ta đều nhớ lại rồi.”
Lúc bị hôn mê, hắn cứ tưởng chỉ mới vài ngày trôi qua, thật ra chỉ là mấy canh giờ, nhưng chừng đó cũng đủ để hắn nhớ lại rất nhiều chuyện — ví dụ như rốt cuộc hắn là ai.
Thì ra hắn chính là nguyên chủ, chính là Thẩm Nguy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT