Thẩm Nguy bị đưa trở về thời điểm hiện tại, không còn linh thú nào nhận ra hắn nữa, dù sao thì cũng chưa ai từng thấy chân thân của Thẩm Nguy, nói nghiêm túc thì Đoạn Chu là người đầu tiên.
“Huynh Đoạn nhặt được con chó nhỏ này dưới chân núi à?” Thanh Tư không hiểu chuyện gì, bước lại gần hỏi: “Dưới chân núi còn có chó sao? Ta tưởng dưới đó chỉ có hai con mèo thôi chứ.”
Bị nhắc vậy, Đoạn Chu bỗng nhớ ra trước đó có đi ngang qua một ngôi làng dưới chân núi, chợt nhận ra có lẽ ngôi làng đó không đơn giản, liền hỏi: “Ngôi làng đó là nơi Thẩm Nguy từng ở à?”
“Không rõ lắm.” Thanh Tư lắc đầu nói: “Nhưng đại ca mỗi năm đều đến ở vài ngày.”
Đoạn Chu gật đầu, nếu Thanh Tư còn không biết thì chắc những người khác càng không rõ, đành chờ Thẩm Nguy tỉnh lại mới biết được ngôi làng này có ý nghĩa gì với hắn.
“Vậy con chó này là chó trong làng à?” Thanh Tư hỏi.
“Không phải.” Đoạn Chu xoa đầu con chó, nói: “Nó chính là đại ca của ngươi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT