Sau khi tiễn Tiểu Hắc Xà đi, Thẩm Nguy cứ có cảm giác bất an, nhưng hắn cũng không nghĩ quá nhiều. Trước đó khi gửi Tiểu Hắc Xà ở chỗ Đoạn Chu, hắn đã nói rõ là chờ tìm được nơi thích hợp thì sẽ đưa nó đi ngay. Bây giờ xem như đã giữ lời hứa.
Chỉ là… Khi nhớ lại vẻ mặt kinh hoảng và ánh mắt thất thần của Tiểu Hắc Xà lúc bị đưa đi, cộng thêm dáng vẻ ủ rũ mất tinh thần ấy, Thẩm Nguy lại cảm thấy trong lòng có chút tội lỗi.
Thật ra từ khi Tiểu Hắc Xà đến đây, nó chưa từng tỏ ra thân thiện hay cho Thẩm Nguy một cái nhìn tốt đẹp nào.
Khi hắn đến tiểu viện, đưa tay gõ cửa, nhưng mãi vẫn không thấy có tiếng đáp lại. Thẩm Nguy nghĩ chắc Đoạn Chu lại ra ngoài luyện kiếm chưa về, dù sao Đoạn Chu cũng là kiếm tu, dành nhiều thời gian luyện kiếm cũng là chuyện bình thường.
Hắn đành đẩy cửa bước vào, đặt bát canh gà nấu từ sáng sớm lên bàn trong phòng Đoạn Chu. Không ngờ vừa quay đầu lại đã thấy trên bàn có một chiếc vảy rắn.
Trên vảy còn dính máu, trông như vừa mới rơi ra. Mà nhìn kỹ thì cái vảy này trông khá quen mắt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play