Phóng hoa đăng bên bờ sông, xung quanh cũng chẳng còn ai, chỉ có vài người bán rong đang dọn dẹp sạp hàng. Đoạn Chu và Thẩm Nguy nửa ngồi xổm bên mép nước, bắt chước dáng vẻ các tu sĩ lúc nãy, cùng nhau thả hoa đăng trôi theo dòng nước.
“Ngươi dường như còn hiểu những chuyện này ít hơn ta ấy nhỉ?” Thẩm Nguy cười tủm tỉm nói: “Chắc hẳn trước đây ngươi thường xuyên khổ tu đúng không?”
Đoạn Chu gật đầu, xem như đáp lời.
“Nghe nói thả hoa đăng ước nguyện thì dễ thành tâm nguyện.” Thẩm Nguy nhìn ngọn hoa đăng, lặng lẽ nói thầm trong lòng: Hy vọng Vạn Thú Tông và ta có thể bình an vượt qua kiếp nạn, hy vọng Tiểu Hắc Xà đừng quá thù dai, tính khí tốt một chút, tốt nhất chúng ta có thể thành quan hệ tốt nhất, nó cứ mãi không nỡ hạ thủ.
Hắn vừa mới thầm cầu nguyện thì bên tai đã nghe thấy tiếng Đoạn Chu: “Ta hy vọng ta và…”
“Đoạn huynh.” Thẩm Nguy đột nhiên bật cười, nói: “Ước nguyện thì không thể nói ra đâu, nói ra là không linh nghiệm nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play