Sau khi đưa đan dược cho hắn, Thẩm Nguy liền quay về chỗ ở của mình, để lại Đoạn Chu một mình cầm theo pháp khí trống không.
Nhưng Đoạn Chu trằn trọc mãi không yên, cuối cùng vẫn bò dậy khỏi giường, trực tiếp đi về phía Huyền Võ Phong. Ánh trăng chiếu rọi xuống khiến nơi đây trông càng thêm yên tĩnh.
“Ngươi tới rồi à?” – Ô Mạn đang tựa vào vách đá, biến thành hình người, nhắm mắt tĩnh tâm. Nhìn qua có vẻ như cao thủ thần bí, nhưng vừa mở miệng thì cảm giác thần bí đó lập tức sụp đổ.
Vì Ô Mạn khi ở nguyên hình thì nói chuyện bình thường, nhưng một khi biến thành hình người thì lại trở nên căng thẳng, rất dễ nói lắp.
“Ta... ta đang... hấp thu tinh hoa... nhật nguyệt…” – Ô Mạn lắp ba lắp bắp, rõ ràng là đang cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng càng sốt ruột thì nói càng lắp.
Đoạn Chu thì không vội vàng, hắn ngồi xuống bên cạnh Ô Mạn, im lặng như đang suy nghĩ điều gì đó. Mãi cho đến khi rùa đen Ô Mạn cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, định nói gì đó thì Đoạn Chu lên tiếng:
“Nếu không thì ngươi hóa lại nguyên hình đi.” – Hắn liếc nhìn thiếu niên áo đen trước mặt rồi nói tiếp – “Ta thấy nguyên hình của ngươi trông cũng không tệ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play