Sau khi đại hội tông môn kết thúc, các tông môn lần lượt rời đi. Cuối cùng chỉ còn lại một tông môn lạc loài — Vạn Thú Tông. Mọi người trong tông cũng không cùng nhau trở về, ai đi đường nấy, người thì cưỡi thú, người thì phi hành. Thẩm Nguy và Đoạn Chu thì cùng nhau ngự kiếm mà đi.
Nhưng giữa đường, không ngờ lại bị tập kích. Ban đầu, khi cảm thấy có điều gì đó bất thường với lớp sương mù quanh mình, Thẩm Nguy và Đoạn Chu vẫn còn đang trò chuyện. Nhưng sau khi vòng đi vòng lại vài lần mà vẫn thấy cảnh vật như cũ, cả hai liếc nhìn nhau, đều hiểu rằng họ đã bị rơi vào một trận pháp mê cung.
“Ta nhớ hình như nơi này là chỗ cả phủ Thành chủ từng bị diệt môn.” Thẩm Nguy chợt nói.
“Ngươi nhận ra con đường này?” Đoạn Chu hỏi.
“Không phải, ta chỉ ngửi thấy một mùi tanh của máu quen thuộc, giống hệt mùi trước kia ở phủ Thành chủ.” Thẩm Nguy dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chẳng lẽ phủ Thành chủ không thực sự bị diệt môn?”
Vừa dứt lời, tiếng gió rít đột ngột vang lên trong sương mù. Nhưng Thẩm Nguy không hề nhúc nhích, những mũi tên lao đến đều bị Đoạn Chu đánh rơi, tạo thành một vòng bảo vệ kín kẽ.
“Súc sinh!” Một giọng nói giận dữ vang lên trong sương mù: “Ngươi sát hại người vô tội, tội đáng muôn lần chết!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT