“Ngươi vừa mới hỏi ta có thích linh thú toàn thân đầy lông không, chẳng lẽ ngươi là loại xù lông sao?”
Đoạn Chu nhìn bóng lưng Thẩm Nguy đang đi phía trước, chậm chạp nhận ra lời mình vừa nói có thể mang hàm ý khác. Nếu là người khác, hắn chắc chắn sẽ chẳng buồn giải thích, cứ để đối phương nghĩ sao thì nghĩ.
Nhưng Thẩm Nguy thì khác…
Thẩm Nguy không phải con người mà là một linh thú. Vì vậy, Đoạn Chu quyết định phá lệ giải thích một chút.
Nghe Đoạn Chu hỏi, Thẩm Nguy đứng yên một chỗ, do dự không biết có nên nói thật hay không. Nhưng nghĩ đến việc Đoạn Chu ghét những linh thú lông xù, hắn khẽ cúi mắt xuống, suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu.
“Vậy sao trông ngươi có vẻ không vui?” Đoạn Chu nhướng mày, khóe môi hơi nhếch lên: “Linh thú không có lông nhìn đẹp hơn linh thú có lông gấp vạn lần. Dù là vảy hay răng nanh, đều đẹp hơn rất nhiều.”
Thẩm Nguy gật đầu, cảm thấy cách miêu tả này nghe khá giống rắn, liền thuận miệng nói: “Linh thú không có lông, như rắn hoặc huyền quy, trông cũng rất đẹp. Nhưng có lông cũng đẹp, như bạch hổ hay các loài chim…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT