[Bị gài bẫy]
Tinh Dương trừng mắt nhìn đống đồ ăn trước mặt, trong lòng gào thét: Rõ ràng là nó đang giăng bẫy mình!
Cậu hất mặt, cố chấp đẩy đĩa thức ăn về phía Quân Thụy.
“Mày tự ăn đi, tao không đói!”
Quân Thụy lại cười cười, thản nhiên gắp một miếng thịt đưa lên miệng. Nhưng vừa cắn một miếng, hắn bỗng nhăn mặt, miệng hơi hé ra.
“Ối… cay quá! Hic, Tinh Dương, anh bị cay quá trời rồi!”
Tinh Dương lườm hắn:
“Mày làm như tao quan tâm lắm ấy?”
Quân Thụy lập tức túm lấy tay áo cậu, bộ dạng đáng thương:
“Em giúp anh đi mà! Nước! Mau lấy nước cho anh!”
Tinh Dương bực mình cầm ly nước trên bàn đưa qua. Nhưng đúng lúc đó, Quân Thụy đột ngột nghiêng người…
“Chụt!”
Tinh Dương đứng hình.
Nguyên cái môi của Quân Thụy, còn nóng rực vị ớt, vừa in lên má cậu!
Cả quán ăn lập tức im lặng. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai người.
Tinh Dương giật lùi lại, ôm má, trợn mắt nhìn Quân Thụy:
“Mày bị điên à?!”
Quân Thụy chớp chớp mắt, chậm rãi liếm môi, cười tủm tỉm:
“Ơ kìa, anh cay quá, cần có chút ngọt để trung hòa thôi mà~”
Tinh Dương: “!!!”
Lần này, cậu không nhịn được nữa. Một cú đấm mạnh mẽ vung thẳng vào mặt Quân Thụy!
[Trả đũa]
BỐP!
Quân Thụy ôm má, mắt trợn tròn:
“Trời ạ! Sao em nỡ đánh anh?”
Tinh Dương nghiến răng:
“Câm mồm! Còn dám giở trò nữa, tao đánh cho gãy răng luôn!”
Cậu tức đến mức tai đỏ bừng, nhưng Quân Thụy lại cười đến vui vẻ, cứ như vừa đạt được thành tựu vĩ đại.
“Ơ nhưng mà em có thấy không, nãy giờ cả quán đang nhìn chúng ta như một đôi tình nhân cãi nhau đó~”
Tinh Dương liếc nhìn xung quanh, lập tức phát hiện một đám người đang thì thầm với ánh mắt hóng hớt.
Tiêu rồi, cái tên này lại tạo ra hiểu lầm chết người nữa!
Cậu vội vàng đứng dậy, định chuồn cho lẹ, nhưng Quân Thụy nhanh hơn, hắn kéo cậu lại, nhìn với ánh mắt "vô cùng chân thành":
“Em đánh anh rồi, phải có trách nhiệm chứ?”
Tinh Dương hít sâu một hơi, cố kiềm chế cảm xúc.
“Muốn tao có trách nhiệm đúng không?”
Quân Thụy gật đầu, cười tươi rói.
“Ừ! Không được chạy đâu đấy!”
Tinh Dương đột ngột nở nụ cười gian xảo.
“Vậy tao mời mày uống cái này nè!”
Dứt lời, cậu cầm ly nước còn nửa, dội thẳng lên đầu Quân Thụy.
Nước đá lạnh toát chảy dọc theo mái tóc Quân Thụy, từng giọt tí tách rơi xuống bàn. Cả quán ăn nín lặng.
Quân Thụy chớp mắt, giật mình mất ba giây rồi bật cười ha hả:
“Haha! Tinh Dương, em ngày càng dễ thương nha!”
Tinh Dương: “!!!”
“Dễ thương cái đầu mày!”
Không chờ thêm một giây nào, cậu vội vàng chạy ra khỏi quán. Nhưng phía sau, Quân Thụy lại ung dung cầm khăn lau đầu, ánh mắt lấp lánh một tia thích thú.
Chắc chắn anh sẽ khiến em phải đầu hàng thôi, Tinh Dương à~