Việc đọc hiểu và kiểm soát thế giới nội tâm cùng với thế giới tinh thần, đối với Bạch Vụ mà nói cũng là cực kỳ khó khăn, cực kỳ tối nghĩa. Bạch Vụ nói: "Y không thích người, từ đầu tới cuối chỉ là đang lợi dụng ngươi, ngươi hà tất phải gặp y chứ? Người như vậy, cũng không đáng cho ngươi chờ đợi 700 năm" Quang ảnh cũng không có đình chỉ. Tiểu Ngư Kiền chỉ có thể từ trong những quang ảnh đó, hồi ức thời gian trong quá khứ, 700 năm như một ngày. "Ta biết y không thích ta, ngươi thật đáng ghét! Ta không muốn nhìn thấy ngươi! Ta muốn giết ngươi! Không đúng...không phải như thế...ta không muốn tổn thương ngươi!" Thân thể của Bạch Vụ suýt nữa ở trong chớp mắt này, tan rã giống như chiếc thuyền cứu nạn kia, da của hắn bị trực tiếp lột ra một mảng, trên mặt lộ ra máu thịt. Nhưng bởi vì có lực lượng cường đại, lại bắt đầu khép lại cực nhanh.
Khép lại...vỡ ra, lại khép lại, lại vỡ ra. Sau đó một cơn bão không thể thừa nhận, thổi bay hắn, đánh vào đống đổ nát phía sau hắn. Đây là thế giới ký ức, một cái thế giới do Tiểu Ngư Kiền chúa tể. Bạch Vụ cường đại hơn nữa, cũng biết mình không có khả năng tác chiến ở loại sân khách này. Huống chi hắn không có bất kỳ chiến ý nào đối với Tiểu Ngư Kiền. Tiểu Ngư Kiền nhìn hắn, giống như thống khổ giống như hoảng hốt: "Ngươi vì sao không đi ra gặp ta? Ta muốn giết con của ngươi! Ngươi mau đi ra đây gặp ta!" Tàn tích cùng với thuyền cứu nạn, có một mỹ cảm tận thế độc nhất vô nhị ch, nhưng loại mỹ cảm này cực kỳ trí mạng. Bạch Vụ có thể cảm giác được, trạng thái tinh thần của Tiểu Ngư Kiền có chút không ổn định, chính mình kỳ thật ở vào một loại hoàn cảnh cực độ nguy hiểm. "Giết chết ta...y sẽ càng không tới gặp người, từ một khía cạnh nào đó mà nói, ta cùng với y xem như quan hệ cộng sinh" Tiểu Ngư Kiền trở nên kinh hoàng trong chớp mắt. Bạch Vụ không hy vọng tâm tình của nàng dao động quá lớn, sau đó lại không khống chế được, hắn
nhất định phải nói một ít lời nói hòa hoãn: "Ta là tới giúp ngươi, ta không có biện pháp để cho y gặp ngươi, y cũng không muốn gặp ngươi, nhưng thế giới này, không phải là chỉ có một mình y mới có thể giúp người. Trong thế giới của ngươi cũng không phải chỉ quan tâm một mình y." "Không cần ngươi lo! Ngươi đi đi...bằng không thì ta sẽ giết ngươi! Ta chán ghét ngươi! Không đúng...ngươi không thể đi." Bạch Vụ đương nhiên không thể đi vào thời điểm này. Hắn có thể lý giải loại đau khổ này của Tiểu Ngư Kiền, đợi người 700 năm, vừa rồi mới xuất hiện, nhưng lại không chịu gặp mình. Mà ngăn cản ở trước mặt mình, là con của người trong lòng và một người khác. Tiểu Ngư Kiền có chút thống khổ cuộn tròn. Các mảnh vỡ của thuyền cứu nạn khổng lồ lơ lửng trên bầu trời bắt đầu vặn vẹo và biến dạng. Cùng lúc đó, ở bên ngoài thế giới ký ức. Văn Hạo có chút lo nghĩ chờ đợi Bạch Vụ trở về, cảm nhận được một cỗ khí tức làm cho người ta áp lực hít thở không thông. Tất cả đồ trang trí và đèn chùm trong du thuyền đều rung chuyển.
"Phát sinh chuyện gì? Đụng vào động vật biển sao?" Tương Trụ cảm giác được toàn bộ du thuyền chấn động nhẹ. Văn Hạo lắc đầu: "Không có động vật biển nào dám trêu chọc chúng ta, ngọn nguồn chấn động đến từ cấm địa, đều ngồi xuống, không nên kinh hoàng" Văn Hạo cũng không biết chuyện gì phát sinh. Chỉ là hi vọng Bạch Vụ có thể bình an trở về. Trong thế giới ký ức. Chịu đựng thống khổ gần như bị xé nứt, Bạch Vụ nói: "Một số người đến từ thuyền cứu nạn, cũng có người còn sống rời đi, có thể trở thành hảo hữu cùng với quái nhân mặt nạ thứ nhất, ta tin tưởng ngươi không đồng nhất với Bạch Viễn, ngươi có phẩm chất khiến cho quái nhân mặt nạ thứ nhất tán thành. Người là một người thiện lương..." "Cho nên người muốn giết ta...là bởi vì ta là con trai của Bạch Viễn sao?" Bạch Vụ rất thống khổ. Cảm thụ được thân thể đang bị phân giải, vỡ vụn, xé rách từng chút một...đây là một loại thống khổ còn đáng sợ hơn so với đầm châm.
Đổi lại thành bất kỳ một người bình thường nào, cũng khó có khả năng ở dưới loại tình huống này bảo trì ý chí của mình. Nhưng Bạch Vụ từ nhỏ đã bị tra tấn, cũng có được đặc điểm càng thống khổ càng thanh tỉnh. "Đúng vậy...ta không muốn giết ngươi, ta muốn nhìn người thật kỹ...nhưng ta lại rất muốn giết ngươi..." Bạch Vụ chợt phát hiện ra, nàng luôn nói rất nhiều câu mâu thuẫn. Hắn cũng không biết nguyên nhân. Ở trong thế giới của Tiểu Ngư Kiền, chỉ có lác đác mấy người, ký ức nông trường đối với nàng mà nói, là thống khổ mà ngọt ngào. Khi Bạch Viễn giải cứu nàng ra từ trong cấm địa nông trường, nàng liền đi theo Bạch Viễn cùng một chỗ, thể nghiệm cuộc sống của một đứa trẻ bình thường, cẩn thận từng li từng tí ngụy trang. Lúc đó, sự thân mật của người chung quanh, khiến cho nàng cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng trước đó, nàng trải qua chính là chia rẽ cùng với tàn phá trên linh hồn. Bạch Viễn là người đã giải cứu nàng từ trong khốn cảnh, là Bạch Viễn đã mang lại cho nàng sự tương tác xã hội mà người bình thường mới có, cũng là Bạch Viễn lần lượt hóa giải nguy cơ, khiến
cho chủ nông trường vẫn luôn không có phát hiện ra...quái vật trong cấm địa nông trường, đã bị thay thế. Sau này, nàng có thể có một cuộc sống bình thường. Nhưng thống khổ trong những năm tháng đầu đời khiến nàng vĩnh viễn không thể trở thành người bình thường. Những suy nghĩ trong lòng nàng sẽ được nói ra một cách trực tiếp. Thống khổ và vui vẻ trong nội tâm, thích và không thích đối với một người, sẽ được biểu đạt cùng một lúc. Cho nên ở trong quá trình giao lưu cùng với người khác, quái nhân mặt nạ thứ nhất cảm thấy Tiểu Ngư Kiền rất khó lý giải, hoặc nói là quá dễ hiểu cho nên đôi khi sẽ khó ở chung. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play