"Ta đã hỏi xong những gì ta muốn hỏi, vào giờ này ngày mai, chúng ta sẽ gặp nhau ở nơi này. Nhưng tiếp theo, ta cũng cần đi xử lý một số sự tình." Quái nhân mặt nạ thứ nhất đứng dậy, Bạch Vụ cũng đứng dậy. "Ta còn tưởng rằng người còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi?" "Đúng vậy, ta muốn biết địch nhân các ngươi đối mặt đến cùng cường đại cỡ nào, muốn biết các người đã phát hiện ra cái gì...muốn biết khởi nguồn méo mó, muốn biết người ban tặng lực lượng cho các người kia, đến cùng đã nói cái gì." "Ta có thể nói tất cả cho người. Nhưng nếu như vậy..." "Nếu như vậy, ta sẽ rơi vào khốn cảnh giống như ngươi, sẽ cố chấp vào quá khứ, sẽ cho rằng ngược dòng tìm hiểu đến khởi nguồn, là có thể giải quyết vấn đề nguồn cội, nhưng cuối cùng phát hiện ra, bên trong khởi nguồn còn có khởi nguồn...giống như một quyển sách có vẽ người trên bìa, trong tay của người kia cầm quyển sách này...vô cùng vô tận."
Quái nhân mặt nạ thứ nhất ngạc nhiên. Bạch Vụ tiếp tục nói: "Sau đó phát hiện ra...quá khứ chính là quá khứ, quá khứ không có đường lui, tương lai mới là cửa ra. Nhưng hết thảy đều đã muộn." Lời nói này đối với quái nhân mặt nạ thứ nhất mà nói cũng là một loại dẫn dắt, bởi vì y chính là một người xuyên qua quá khứ. Về sau Lâm Duệ cũng vậy, nằm ngủ một giấc, thức dậy sẽ trở lại quá khứ... Lâm Duệ cùng với quái nhân mặt nạ thứ nhất đều thích thay đổi nhân quả ở trong quá khứ, lại phát hiện ra làm như thế nào, cũng đều không thể cải biến được tương lai. Quái nhân mặt nạ thứ nhất nói: "Ngươi có thể có giác ngộ như vậy, thật sự vô cùng không tệ, vậy hãy để cho chúng ta thời đại này, vĩnh viễn thuộc về thời đại này." Bạch Vụ gật gật đầu, từ biệt cùng với quái nhân mặt nạ thứ nhất, mà vào trước khi từ biệt, hắn nói: "Nếu như ngày mai ta không có xuất hiện ở nơi này, liền đại biểu ta đã hoàn thành nhiệm vụ của ta, ngươi cũng không cần chờ ta." "Biết rồi, đi đi, tuy không biết người tìm cá khô làm cái gì, nhưng chúc ngươi thuận lợi". Quái nhân mặt nạ thứ nhất vẫy tay từ biệt.
Bạch Vụ cũng không biết, lần sau khi nào mới có thể gặp lại Lâm Duệ. Nghĩ tới số mệnh của Lâm Duệ, nghĩ tới việc làm về sau của người này, cũng nghĩ đến cái thế giới này kỳ thật không cần thiết phải cứu vớt, đây chỉ là một cảnh tượng ký ức -- Hắn đến cùng vẫn là không có nhịn được: "Có lẽ Bạch Viễn nói đúng, làm sao nhất định phải làm anh hùng chứ, làm sao nhất định phải cứu vớt thế giới này chứ? Lão K, ngươi nhất định có năng lực rời đi, có năng lực bứt ra đúng không? Nhất định có năng lực đi đến một cái địa phương mà Tĩnh Nhất không tìm được đúng không?" Ngữ khí của Bạch Vụ thậm chí có chút kích động, nhưng quái nhân mặt nạ thứ nhất chỉ là nhún nhún vai, sau đó VỖ VỖ bờ vai của Bạch Vụ, nói: "Làm sao nhất định phải cứu vớt thế giới này? Đây là một câu hỏi hay" Quái nhân mặt nạ thứ nhất bắt đầu nói đến ước nguyện ban đầu của chính mình: "Những đứa trẻ trong nông trường rất vui vẻ, nếu như không có phát hiện ra một ít bí mật, chúng ta đại khái sẽ một mực bị Tỉnh Nhất lừa gạt, vui vẻ mười mấy năm, thống khổ sau đó chỉ ở trong một cái chớp mắt." "Nhưng cuối cùng ta cùng với lão Bạch biết chân tướng. Nghĩ rằng ngoài kia có vô số người vui vẻ, sẽ sống không bằng chết ở trong méo mó, ta không có biện pháp thuyết phục chính mình không đi
cứu bọn họ" "Ta cùng với lão Bạch không đồng nhất, lão Bạch không có tâm, nhưng ta có" Vào thời điểm quái nhân mặt nạ thứ nhất nói những lời này, Bạch Vụ cảm giác được ánh trăng trở nên sáng hơn một chút. Tầng mây trôi đi, trăng sáng trở lại, ánh sáng trong phòng lại hơi sáng lên một ít. Có thể vì ánh trăng, có thể vì...tồn tại mà người khác không nhìn thấy ở bên cạnh Bạch Vụ. Bạch Viễn đang cười tủm tỉm không hề có áy náy nhìn quái nhân mặt nạ thứ nhất.
Bạch Vụ rất kỳ quái, y làm sao lại đi ra vào lúc này, lúc trước không đi ra, còn tưởng rằng lúc trước Bạch Viễn không đi ra, là vì dự cảm được phải gặp được một ít người không dám đối mặt. Nhưng nhìn vẻ mặt vui đùa của Bạch Viễn khiến hắn muốn đập vào mặt, Bạch Vụ tin chắc rằng, người này không có khả năng đồng cảm của con người. Ít nhất thì hắn cũng chưa từng nhìn thấy bộ dáng tức giận của Bạch Viễn. "Về phần dù sao cũng không cải biến được cái gì, có muốn đình chỉ cải biến hay không, ta từ trước đến nay chưa từng suy nghĩ. Nếu như lúc này ta vì lời nói của người mà rút lui, người trong tương lại, chẳng phải là càng thêm gian nan? Ta vẫn luôn tin tưởng việc ta làm sẽ có thành quả"
"Mặc dù ta không nhìn thấy thành quả, nhưng rất nhiều năm sau, ngươi, còn có đồng bạn của người, có thể thay ta thấy được" 700 năm trước, ở trên đường phố Thực Thành, Bạch Vụ cũng đưa tay đặt ở trên bờ vai Lâm Duệ, truyền đạt ý chí cho Lâm Duệ. Ở trong thế giới ký ức này, mọi thứ phảng phất như đảo ngược. Bạch Vụ có thể cảm nhận được quyết ý của quái nhân mặt nạ thứ nhất. Hắn gật gật đầu, không nói gì, cũng không biết muốn nói cái gì. Một hồi lâu sau, quái nhân mặt nạ thứ nhất rời đi. Bạch Vụ cũng rời đi, không có nói chuyện với Bạch Viễn. Hắn đi ở trên đường ven biển Thực Thành, vừa đi, vừa tự hỏi một vài vấn đề. Bạch Viễn thì xuất hiện ở bên cạnh, lộ ra vẻ mặt khoan thai thưởng thức cảnh phố 700 năm trước. Đôi cha con này đi một hồi lâu, vượt qua rất nhiều người qua đường mang theo "cánh cửa", đi qua nhiều tòa nhà ánh đèn leo lét, cuối cùng Bạch Vụ cũng lên tiếng: "Nghe bạn tốt ngày xưa nói lời 'Ngươi không có tâm' này, ngươi không xấu hổ sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT