Bốn Ác Đọa cường đại nhất trấn thủ ở trên boong tàu, nếu như bọn hắn liên thủ, dựa vào quy tắc du thuyền, cho dù là Tỉnh Ngũ năm đó, cũng không nắm chắc thắng thắng được bọn hắn ở trên du thuyền.
Hiện giờ thực lực của bốn người đều mạnh mẽ hơn so với quá khứ, để có thể sống sót cho đến khi thế giới mới hàng lâm, đợi đến một ngày về nhà, bọn hắn mỗi ngày đều đang không ngừng trở nên
mạnh mẽ. Cho nên cho dù người rơi xuống từ trên cao kia có khí tức cường đại...nhưng bọn hắn vô cùng tự tin, chỉ cần lên thuyền, thiên vương lão tử cũng phải bị đánh như con. Văn Hạo kinh ngạc, khí tức ở trên trời cao lại cường đại như thế, có một cỗ cảm giác áp bách mạnh mě. Nhưng y vẫn là có ý định giết chết tồn tại cường đại bên trong thế giới nhân loại này, dùng chuyện này để khiến cho những nhân loại kia hiểu rõ, cái giá phải trả khi khiêu khích bọn hắn.
Ba cán bộ cốt cán của thuyền cứu nạn, cùng với thuyền trưởng đã chuẩn bị sẵn sàng trận địa đón quân địch, chờ đợi địch nhân đáp xuống boong tàu. Sau đó một luồng sáng trắng xuyên qua sương mù biển, từ độ cao 7.400 mét, giống như một ngọn giáo do vua của các vị thần ném xuống trần gian...đụng vào boong thuyền trên thuyền cứu nạn. Cỗ khí tức cường đại hàng lâm trong chớp mắt này, khiến cho Liễu Bệnh Thụ, Tương Trụ, Lê Hân đều cảm thấy hít thở không thông. Nhưng chuyện này hoàn toàn không ảnh hưởng đến chiến ý của bọn hắn. Virus, thiên tai, dục vọng, ba cỗ lực lượng cường đại đang tích tụ! Nhưng lại ở trong chớp mắt trong tay Liễu Bệnh Thụ cầm vô số "Virus", Lê Hân đang triển khai lĩnh vực, chuẩn bị thi triển trùng kích tinh thần, Tương Trụ triệu hồi mây sét, chuẩn bị thi triển thiên phạt-- Bạch Vụ đáp xuống thuyền cứu nạn, cùng với thuyền trưởng thuyền cứu nạn Văn Hạo, ánh mắt rốt cục cũng chạm nhau, Văn Hạo cũng vào thời điểm này, ngừng lại trận đại chiến hết sức căng thẳng: "Dừng tay! Không cho phép phát động tiến công! Dừng tay!"
Ba cán bộ cốt cán của thuyền cứu nạn, cùng với thuyền trưởng đã chuẩn bị sẵn sàng trận địa đón quân địch, chờ đợi địch nhân đáp xuống boong tàu. Sau đó một luồng sáng trắng xuyên qua sương mù biển, từ độ cao 7.400 mét, giống như một ngọn giáo do vua của các vị thần ném xuống trần gian...đụng vào boong thuyền trên thuyền cứu nạn. Cỗ khí tức cường đại hàng lâm trong chớp mắt này, khiến cho Liễu Bệnh Thụ, Tương Trụ, Lê Hân đều cảm thấy hít thở không thông. Nhưng chuyện này hoàn toàn không ảnh hưởng đến chiến ý của bọn hắn. Virus, thiên tai, dục vọng, ba cỗ lực lượng cường đại đang tích tụ! Nhưng lại ở trong chớp mắt trong tay Liễu Bệnh Thụ cầm vô số "Virus", Lê Hân đang triển khai lĩnh vực, chuẩn bị thi triển trùng kích tinh thần, Tương Trụ triệu hồi mây sét, chuẩn bị thi triển thiên phạt-- Bạch Vụ đáp xuống thuyền cứu nạn, cùng với thuyền trưởng thuyền cứu nạn Văn Hạo, ánh mắt rốt cục cũng chạm nhau, Văn Hạo cũng vào thời điểm này, ngừng lại trận đại chiến hết sức căng thẳng: "Dừng tay! Không cho phép phát động tiến công! Dừng tay!"
Liễu Bệnh Thụ, Tương Trụ, Lê Hân vội vàng thu hồi lực lượng tích tụ, khó hiểu nhìn thuyền trưởng. Thân là thuyền trưởng, người sở hữu mảnh vỡ tận thế trong du thuyền, Thủ Hộ Giả khu vực màu đen, mỗi lần có người lên thuyền, Văn Hạo là có thể xây dựng một loại cảm ứng nào đó cùng với chiếc thuyền này. [Vượt qua quy trình kiểm tra vé, có thể lên thuyền, mã vé: 4950-4647-9] Bất kỳ một người nào có vé tàu, cũng sẽ có một đoạn mã vé, ở trong toà thành phố trên biển này, mã vé liền tương đương với "Số căn cước" của thuyền viên. Văn Hạo rất ngạc nhiên khi đối phương có được vé tàu. Điều này thật sự là không thể tưởng tượng. Nhưng cho dù người này có được vé tàu, đáng chết cũng liền giết chết, nhân loại phải trả giá đắt vì dám khiêu khích chính mình! Nhưng nguyên nhân chân chính khiến cho Văn Hạo quyết định dùng tay...là mã vé này, chính là mã vé của y. "Làm sao có thể, mã vé của hắn, làm sao có thể giống như ta? Không có khả năng..." Văn Hạo không thể lý giải. Chẳng lẽ vé tàu ở trong tay đối phương lại giống với vé tàu của chính mình?
Y đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vì vậy sương mù biển tràn ngập trên boong tàu lập tức tan biến. Hình dáng và khuôn mặt của kẻ đột nhập trên boong ngày càng rõ ràng và quen thuộc hơn. Sương mù biển triệt để tản đi, thân ảnh hiện ra ở trước mặt Văn Hạo, khiến cho Văn Hạo có một loại cảm giác quen thuộc khó có thể nói rõ. "Là ngươi...ta đã từng nhìn thấy ngươi." Trong đầu Văn Hạo còn có rất nhiều nghi hoặc. Ấn tượng gần đây nhất của y về người trước mặt là cách đây không lâu...vào trước khi đánh vỡ màn sương mù đen, y đã từng ở trên chiếc du thuyền to lớn này, thấy được người này. Lúc ấy y tưởng rằng đó là thuyền viên nào đó, dù sao thì người trên thuyền cũng có rất nhiều, hơn nữa có một ít người - đang nằm trong mê cung ký ức, có thể được thay thế bằng một khuôn mặt mới bất cứ lúc nào theo quy tắc. Cho dù đã nhiều lần nói rằng boong dưới tàu là khu vực cấm nhưng mọi người vẫn đi đến nơi đó để đuổi theo một thứ gì đó. Văn Hạo cũng không có truy cứu. Cho nên y không có hoài nghi Bạch Vụ, chỉ là nói một ít lời đối với Bạch Vụ. Nhưng lúc đó, Bạch Vụ bởi vì nước giếng méo mó...trong chớp mắt đi đến thời không tiếp theo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play