Ngày thứ 62. Phảng phất như là ngày tận thế phủ xuống, và điều còn tuyệt vọng hơn cả ngày tận thế là tòa tháp có vẻ rất lớn nhưng lại rất nhỏ. Không còn thế giới vô biên vô hạn để cho người ta rời xa trận bạo loạn này. Cho dù là những người trong cuộc bạo loạn cũng cảm thấy kiệt sức và tuyệt vọng, bóng tối làm cho người ta tuyệt vọng như vậy, rốt cuộc muốn tiếp tục đến lúc nào? Thành viên quân đoàn điều tra tử thương hầu như không còn, quân đoàn bảo vệ cũng đồng dạng còn thừa không có mấy. Một ít đội trưởng còn sống, đột nhiên nghĩ đến...có lẽ đối với người tầng trên mà nói, người chết đi chỉ có thân phận, không có danh tự.
Cho đến khi Tòa Tháp sáng lên một lần nữa...có lẽ mọi người sẽ không nhớ ai đã chết hoặc tại sao họ chết. Quân đoàn điều tra cùng với quân đoàn bảo vệ rất nhanh bị thành viên mới lấp đầy, nhóm kẻ thống trị ở trên tầng 5 không có xác chết cùng với khói thuốc súng, sẽ không nhíu mày một chút vì người phía dưới. Cuối cùng, vào ngày này, một vị đội trưởng quân đoàn bảo vệ bỗng nhiên cao giọng khóc lên, người thân của y chết ở trong trận bạo loạn này. Y thậm chí không biết, giết chết bọn họ là bạo loạn, hay là quân đoàn bảo vệ. Y bước đến đống đổ nát trung tâm tầng 3, nhìn những xác chết thối rữa xung quanh, rốt cục không thể chịu nổi áp lực nữa, vứt bỏ vũ khí gào khóc. Âm thanh này như thể có một loại lực lượng xuyên thấu nào đó, càng ngày có càng nhiều quân đoàn bảo vệ vứt bỏ vũ khí. Cực kỳ giống các cuộc chiến tranh trong lịch sử của loài người, luôn là vào thời điểm đánh tới một đoạn thời khắc nào đó, đột nhiên tỉnh ngộ. Nhưng người đã chết cũng không thể sống lại.
Các công trình bị phá hủy cũng mất rất nhiều thời gian để xây dựng lại. Trần nhà tối om...vẫn như cũ không nhìn thấy ánh sáng.
Ngày thứ 63. Ngày hôm nay phảng phất như ngày hôm qua lặp lại, những thành viên quân đoàn bảo vệ Tòa Tháp không còn có chiến ý đó, sẽ bị quân đoàn Tần gia tiếp quản. Theo Tần Nghiệp, trấn áp bạo loạn đến giai đoạn này, nên càng thêm dứt khoát dùng bạo lực trấn áp bạo lực, để cho nhân loại vĩnh viễn ghi nhớ bóng tối hàng lâm. Đợi đến thời điểm ánh sáng bao trùm Tòa Tháp, gã sẽ giống như một vị thần mang đến ánh sáng,
để cho những người này không còn một chút ý niệm phản kháng. Sự thống trị Tòa Tháp của gã, chắc chắn sẽ tiếp tục mãi mãi theo cuộc sống vĩnh cửu.
Về phần những tiếng khóc tiếng kêu rên cực kỳ bị ai này, căn bản không lọt vào trong tại Tần Nghiệp. Gã cũng không ngại để cho bóng tối tiếp tục kéo dài, cũng không bận tâm những người này chết bao nhiêu sống bao nhiêu.
Tòa tháp 700 năm trước còn trống trải hơn nhiều so với bây giờ. Mọi người chết đi đối với Tần Nghiệp mà nói, căn bản không phải chuyện xấu. Cũng giống như thời tiền tháp, có một số quốc gia không giải quyết được vấn đề dân số già hóa nên đã để nạn dịch lây lan, đánh cược vận số của quốc gia, để cho người già chết đi vì bệnh dịch. Đương nhiên, Tần Nghiệp không có nhớ rõ những chuyện này. Lực lượng thần bí đã xóa sạch ký ức của mọi người về các quốc gia ngoài màn sương mù đen. Chỉ là lịch sử, luôn luôn tương tự một cách kinh người. Cái gọi là "thanh tẩy", theo Tần Nghiệp, chính là thanh trừ toàn bộ những người không có giá trị đối với Tòa Tháp. Về phần thời gian kế tiếp, chỉ cần nghĩ biện pháp mở rộng tìm tòi, diệt trừ mấy người Yến Tự Tại Tạ Anh Kiệt, liền có thể vô tư. Gã thật sự là nghĩ như vậy, cũng đang tiến hành đâu vào đấy. Những người bạo loạn dần dần đánh mất dũng khí, tử vong do trận chiến hóa này mang đến vượt qua mong muốn trong nội tâm của mọi người. Một số lượng đáng kể người dân bạo loạn đốt phá, không phải là phản kháng vì tự do, mà là ở dưới ngọn cờ phản kháng, phát tiết bạo lực để thỏa mãn dục vọng phạm tội.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT