Sau khi đêm dài trôi qua, đối với nhóm thủ vệ giả chỗ tránh nạn mà nói, việc cần phải làm còn có rất nhiều rất nhiều. Thống kê nhân số tử vong, tận khả năng vận chuyển về hướng học xá khu đông, có thể cứu liền cứu, không thể cứu, cũng sẽ chuẩn bị tang lễ trong vài ngày tới. Trong 700 năm, thành phố Bách Xuyên được quy tắc bảo hộ, non nửa thành phố triệt để biến thành đống đổ nát. Tiền Nhất Tâm vốn vẫn còn muốn tìm ông chủ nhà máy lấy ít tiền, thể nghiệm một chút lực lượng "có nhiều tiền", nhưng khu nhà máy sụp đổ một mảng lớn, ông chủ nhà máy cũng bị dư ba trận chiến lan đến chết đi. Sự nghiệp kiếm tiền của gã sụp đổ nửa đường. Về phần khu vực phía tây thành phố, trung tâm thành phố, phảng phất như là bị vô số thiên thạch oanh tạc.
Chẳng qua tan vỡ cũng có nghĩa là tân sinh, nhờ vào lần này giếng mở ra, chỗ tránh nạn ngược lại là có nắm chắc thanh trừ quy tắc méo mó trong từng khu vực. Đồng thời, hoàn thành công tác xây dựng lại đối với thành phố Bách Xuyên. Thành phố Bách Xuyên hiện giờ có lực lượng phòng ngự do Số 0 mang đến, vòng phòng hộ to lớn chỉ có thể phá giải từ bên trong, cũng liền ngăn cản khả năng bị một lượng lớn Ác Đọa tấn công trực diện. Chỗ tránh nạn thành phố Bách Xuyên, cũng ở trong chiến đấu trước đó không lâu, nếu như không cân nhắc tồn tại cấp Tỉnh, là đã đường đường chính chính chiến thắng đối thủ. Rất nhanh, từng cái thế lực ngoài tháp cũng sẽ biết được, thế lực mới quật khởi, một thế lực thuộc về nhân loại-- chỗ tránh nạn. Tất cả mọi người đều bận rộn, kể cả Bạch Vụ. Học xá khu đông cần phục sinh cứu chữa quá nhiều người, hơn nữa người cần an bài tại khu ký túc xá cũng không ít. Nhóm người Tần Tung ôm giác ngộ hẳn phải chết đập bể dĩa quay, chuyện này cũng làm cho Bạch Vụ dở khóc dở cười. Ở trong tình huống lúc đó, đích xác cần phải có thủ lĩnh như vậy làm loại chuyện này, để cho tất cả
mọi người tràn ngập dũng khí. Bài thánh ca của nhân loại là bài thánh ca của lòng dũng cảm. Lời thoại trứ danh này thuyết minh rất rõ vào thời khắc này. May mà còn có không ít người có thể trở về, nhất là hai người Tạ gia cùng với Yến gia, đều có được quyền lực thuyên chuyển một lượng lớn dĩa quay. Các tướng sĩ quân đoàn điều tra, đúng là vẫn còn muốn trở về Tòa Tháp. Tòa Tháp còn có rất nhiều chuyện cần bọn họ, bao gồm cả bản thân Bạch Vụ, ở lại thành phố Bách Xuyên, cũng chỉ có thể thăm dò thành phố Bách Xuyên. Tác dụng của tấm bia đá truyền tống là không thể xem nhẹ, Bạch Vụ biết, muốn có bỏ câu đố về giếng và tháp, chính mình cần phải đi đến càng nhiều khu vực kỳ quái. Thành lập chỗ tránh nạn, chỉ là xây dựng một cái giá đỡ. Còn có rất nhiều vấn đề tất yếu cần phải giải quyết, Ác Đọa có thể sinh hoạt rất tốt ở trong này, nhưng nhân loại...vẫn còn thiếu hỏa hầu. Theo Bạch Vụ, bây giờ còn không chưa đến trình độ so sánh được với Tòa Tháp. Nhưng một ngày nào đó trong tương lai...cái chỗ này sẽ có thể vượt qua Tòa Tháp, địa phương tên là thành phố Bách Xuyên, chắc chắn sẽ trở thành nơi định cư quan trọng nhất của nhân loại.
Ác Đọa tấm gương hiện tại rất xấu hổ, Nhiếp Trọng Sơn cùng với Lưu Mộ vẫn đang nhìn chằm chằm vào nó. "Nhìn kẻ đó đi, thật giống như một con chó" Lưu Mộ bất tri bất giác nói một lời thoại nổi tiếng. Nhiếp Trọng Sơn nói: "Không có ai muốn đồ bỏ đi, lại nói tiếp, ta cũng rất chán ghét nó, đây thật sự là một loại cảm giác rất kỳ quái" "Ta cũng giống như vậy, luôn cảm thấy nó rất chán ghét" Lưu Mộ kỳ thật cũng nghĩ không thông. Ác Đọa tấm gương trong toàn bộ trận chiến cũng đều bị Nhiếp Trọng Sơn có thực lực cực kỳ cường đại công kích, từ lúc ban đầu cho đến cuối cùng, một chút cũng không có bị thương, hoàn mỹ bắn ngược toàn bộ công kích, có thể nói là phòng ngự tuyệt đối chân chính. Một kẻ cường đại như vậy, vì sao phản ứng đầu tiên của quan toà cùng với thợ rèn là bỏ rơi nó? Hiện tại liền ngay cả mình cũng cảm giác được có chút chán ghét...chẳng lẽ người này thật sự có khí chất nào đó? Một loại khí chất khiến người ta vừa nhìn thấy thì muốn tránh, lại gần thì muốn đẩy ra.
Đây được coi là cái gì? Phòng ngự hoàn mỹ chân chính trên ý nghĩa, cho nên hoàn toàn tự cô lập mình ? "Nhưng lý trí nói cho ta biết, tâm nhãn của người này kỳ thật cũng không xấu, nói không trong chừng tương lai có thể có hữu ích đối với chúng ta." Nhiếp Trọng Sơn nói. Lưu Mộ nói: "Vậy thì ta đi thuyết phục?" "Chẳng lẽ lại là ta đi?" Nhiếp Trọng Sơn hỏi lại. Lưu Mộ gật gật đầu, tuy rất không tình nguyện nói chuyện cùng với Ác Đoà tấm gương, nhưng hết thảy vì chỗ tránh nạn. Hơn nữa Nhiếp Trọng Sơn cũng không giỏi ăn nói, y chỉ sợ mới mở miệng đã nói "Này, đồ bỏ đi không ai muốn, có muốn lăn lộn với bản đại gia hay không?" Nói không chừng, câu này sẽ gây ra mâu thuẫn gay gắt.
Yến Tự Tại cùng với Tạ Hành Tri đã trở lại Tòa Tháp, bọn họ còn cần phải làm rất nhiều chuyện, trọng yếu nhất, là mang mọi người trở về.
Trước đó không lâu một lượng lớn nhân sự đi ra ngoài tháp tập thể, mọi người trong tháp đều biết chuyện này. Mọi người biết nhóm người này dường như là đi vào khu vực nguy hiểm nào đó, nhưng những người này vẫn luôn chưa có trở về, khiến cho đám dân chúng tầng dưới cùng, không nhịn được suy nghĩ, có phải hay không sự tình 90 năm trước lại phát sinh? Mấy người Lưu Chanh Tử, Nguyễn Thanh Vân, Yến Cửu thì chờ đợi tin tức tại tầng 2. Yến Tự Tại thông qua ốc biển, truyền đạt tin tức đại chiến thắng lợi cho Yến Cửu, nhưng bởi vì quá bận, rất nhiều chuyện không có nói cụ thể tỉ mỉ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play