Vào trước khi cỗ lực lượng tuyệt diệt của Tỉnh Nhị bùng nổ, không có ai sẽ nghĩ tới sự tình lại sẽ là kết thúc như vậy. Một vị thần chân chính bỗng nhiên hàng lâm, dùng một loại phương thức hời hợt hóa giải hết thảy gian khổ của nhân loại. Đây không phải thần tích thì là cái gì? Đây không phải là kỳ tích thì là cái gì? Chỉ có cực ít người biết, kỳ tích như vậy vì sao mà đến. Khi bầu trời dần dần sáng lên và bóng tối hoàn toàn tan biến, vô số người ngồi bệt trên mặt đất, lộ ra thần sắc mê mang. Hoá ra nhân loại thật sự có thể chiến thắng Ác Đọa, hoá ra toàn bộ những sự tình nhìn như không có khả năng làm được ở ngoài tháp đó–– đều là một lời nói dối bị khiếp đảm che khuất. Có người bắt đầu ầm ĩ cười to, cũng có người vì đồng bạn chết đi mà nỉ non.
Thanh âm như vậy phảng phất như sẽ lây lan, dần dần khuếch tán ra, thanh âm khóc cùng với cười vang vọng ở trong đống đổ nát. Ngày càng có nhiều người bắt đầu trút bỏ những tâm tình sau trận chiến, khóc cũng được, cười cũng được, hiển hiện ở trên mặt, không có gì ngoài bi thống cùng với vui mừng, càng nhiều còn là mê mang cùng với hoang mang. Nhưng rất nhanh, những người này lại dần dần thanh tỉnh từ bên trong hoang mang, tìm ra được một con đường đáng để kiên trì. Vì vậy đám người...bắt đầu bận rộn. Sự phấn khích sau chiến thắng đại chiến đương nhiên là có, nhưng đã chết quá nhiều người, ở dưới áp lực bị thống, cũng không có bạo phát đi ra. Có lẽ cũng là bởi vì gặp được lực lượng chân chính làm cho người ta tuyệt vọng. Nhưng bản thân chiến thắng quả là đáng khích lệ. Cố Hải Lâm ở nơi xa, cùng với 24 kỹ sĩ sắt nhìn nhóm nhân loại không ngừng hành động, trong nội tâm hoảng hốt. 90 năm...giấc mộng hư vô mờ mịt kia, thật sự đã biến thành hiện thực!
Viên Diệp bật lên mấy cái, leo lên một cái đầu rắn của Cửu Đầu Xà: "To con, xem ra các huynh đệ trong địa ngục của ngươi, không chào đón ngươi, ha ha ha ha." Tiếng cười của nữ sư tử rất phóng khoáng, hòa tan bi thương trong nội tâm của Cố Hải Lâm. Tâm tình của Cố Hải Lâm rất phức tạp, y rõ ràng đã làm tốt giác ngộ chịu chết, lại không nghĩ rằng, chính mình sẽ sống sót với một mục tiêu lớn như vậy. "Đúng vậy...xem ra bọn họ không có ý định để cho tiền bối cứ chết đi như vậy. Nói chuyện chính là Tần Tung. Cố Hải Lâm có ấn tượng rất sâu đối với Tần Tung, nam nhân gia dĩa quay lên, hung hăng đập nát, cực kỳ giống chính mình 90 năm trước. Y không thể tưởng tượng, ở trong địa phương mục nát như vậy, còn có thể vào 90 năm sau, có người như vậy xuất hiện. Tần Tung kỳ thật cũng là ôm tâm tính chịu chết, đập nồi dìm thuyền. Y cũng không nghĩ tới chính mình sẽ còn sống. "Ta là Đoàn Trưởng quân đoàn điều tra hiện tại, Tần Tung. Cố tiền bối, thật đáng tiếc không thể cộng sự cùng với ngài ở trong Tòa Tháp."
Cố Hải Lâm cũng rất nhanh tiếp nhận hiện thực, đúng vậy, nếu như chính mình sống sót, sẽ có thể vì huynh đệ năm đó, vì tương lai nhân loại, làm càng nhiều chuyện hơn. Y nhìn về hướng Tần Tung: "Khó trách sẽ bồi dưỡng được người như Cốc Thanh Ngọc, quân đoàn điều tra có thể có được Đoàn Trưởng như người, là vinh hạnh của toàn bộ tướng sĩ". Cố Hải Lâm dừng một chút, tiếp tục nói: "Trận chiến tranh này không để cho chúng ta chết đi, xem ra sứ mạng của chúng ta cũng chưa có chấm dứt" "Điều này cũng chính là lời ta muốn nói. Ngoài tháp còn cần các ngươi, nhưng ta đây ở bên trong tháp, cũng sẽ không rớt lại phía sau." Tần Tung nói. Nhiếp Trọng Sơn cùng với Lưu Mộ ở xa xa, nhìn hai đối thủ lĩnh quân đoàn điều tra đối thoại, biểu tình của Nhiếp Trọng Sơn có chút khinh thường, nhưng Lưu Mộ có thể cảm nhận được sự cao hứng tràn trề của người này. Lưu Mộ thì thành thật hơn nhiều: "Vào thời điểm bị tên vương bát đản kia biến thành Ác Đọa, kỳ thật ta ngay cả một chút cũng không hối hận, bởi vì ta đã chắn ở trước mặt của Ngũ Cửu."
"Nhưng hiện tại, ta càng không hối hận, tuy rất nhiều việc thân là nhân loại mới có thể làm, ta không thể thực hiện, nhưng ta cũng tìm được việc càng đáng làm hơn."
Đại chiến chấm dứt, một đêm dài dằng dặc trôi qua, sau một thời gian ngắn ôn chuyện và quen biết, nhân loại cùng với Ác Đọa, liền bắt đầu cùng nhau dọn dẹp phiến chiến trường này. Giếng mở ra không biết sẽ kéo dài bao lâu, nhưng có Nhiếp Trọng Sơn, Số 0 cùng với Hồng Ân liền không có vội vã trở về. Nhân loại, Ác Đọa, quân đoàn điều tra, thế lực nhà tù Thục Đô, kẻ thống trị, Thủ Hộ Giả, con nối dõi kẻ thống trị, thế lực khắp nơi hiện tại như thể cũng thống nhất. Bọn họ có danh tự mới, thủ vệ giả chỗ tránh nạn. Thế giới ngoài tháp, cũng rốt cục có cứ điểm thuộc về nhân loại. Bạch Vụ dìu Giang Y Mễ ngất đi, chậm rãi đi về hướng phòng chỉ huy. Hắn hứa hẹn đối với Giang Y Mễ, nhất định sẽ mang Lâm Duệ về. Chẳng qua trước mắt, mọi người cần phải ý thức được tầm quan trọng của trận thắng lợi này, quân
đoàn điều tra tham dự, Tạ gia cùng với Yến gia tham dự, khiến cho chỗ tránh nạn đã không còn là một bí mật. Khiêu chiến lớn nhất đã trôi qua, nhưng không có nghĩa là những thử thách phía trước sẽ dễ dàng. Làm thế nào để sắp xếp các công việc tiếp theo của chỗ tránh nạn và làm thế nào để giải quyết mối quan hệ giữa chỗ tránh nạn và Toà Tháp là những điều rất quan trọng. Đương nhiên, đối với Bạch Vụ mà nói, cũng không có thiếu sự tình đáng lo nghĩ. Tỉnh Tứ rời đi, Tỉnh Lục điệu hổ ly sơn, xem ra chính là vì Tỉnh Tứ, nhưng Tỉnh Tứ điên rồi, mục đích của Tỉnh Lục rốt cuộc là cái gì? 10 Bích, K Chuồn, K Cơ, còn có chủ nông trường, Tòa Tháp cùng với giếng, đến cùng là chuyện gì xảy ra? Nếu như quái vật họ Tỉnh, không phải là Đại Ma Vương tầng 51 trong miệng Tỉnh Tứ, như vậy sẽ là ai?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.