Có lẽ thành phố Bách Xuyên, có lẽ chỗ tránh nạn...chỉ là một một giấc mộng mình từng mơ. Chính mình chỉ là một người phiêu bạt, một kẻ lang thang không ngừng lang thang ở trong từng cái thời không. Những suy nghĩ này luôn sẽ thỉnh thoảng nảy ra. Mười mấy năm thời gian, đủ để biến mọi hy vọng thành tuyệt vọng. Bạch Vụ không thể không lần lượt tiến hành suy nghĩ một cái vấn đề nghiêm túc mà lại thật đáng buồn, hoặc là nói–– không trở về được hiện thực. Hắn dần dần hiểu được sự đáng sợ của nước giếng, chính mình có thể sống đến bây giờ, hoàn toàn là vận khí. 95% tỉ lệ tử vong căn bản chính là tuyên truyền giả tạo. Hắn thậm chí không nắm chắc có thể cam đoan, chính mình lại trải qua phiêu bạt như vậy một lần nữa, sẽ còn có thể sống sót. Phiêu bạt không thấy phần cuối, cuộc hành trình không có điểm kết thúc.
Méo mó mà nước giếng mang đến, phảng phất như bây giờ mới bắt đầu. Bạch Vụ để cho mình tiến vào trạng thái trầm mặc, Số lần hồi ức quá khứ càng ngày càng nhiều, SỐ lần càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng dài. Thế nhưng loại cảm giác thấy chết không sờn, đã triệt để biến mất. Trong cuộc hành trình cuối cùng, toàn thân lam lũ, Bạch Vụ đi tới mảnh rừng nhiệt đới nào đó, ăn một khỏa trái cây. Ký ức bắt đầu bị lãng quên trên diện rộng, mười mấy năm qua, hắn cũng biết tỷ lệ trở lại thành phố Bách Xuyên rất mù mịt, nhưng vẫn luôn dựa vào ký ức thủ vững. Nhưng bây giờ, hết thảy đều đã kết thúc.
Thực vật méo mó ngoài tháp, sau khi ăn chúng cũng sẽ mang theo các loại hiệu quả méo mó. Ký ức của Bạch Vụ bắt đầu bị xua tan từng chút một.
Hắn cảm giác được chính mình sắp chết, một giây trước vẫn còn ở nằm cánh rừng, một giây sau, chính mình đã bị bao bọc trong nhiều lớp băng. Trong một giấc mơ dài, Bạch Vụ cảm giác mình phảng phất như lại chống cự qua vài năm. Nhưng hắn đã cái gì cũng không nhớ rõ. Sau khi những ký ức chèo chống hắn biến mất, đường đi
liền trở nên càng thêm dài dằng dặc mà lại tàn khốc. Sự méo mó của nước giếng, như thể cuối cùng cũng từ thời không méo mó, tiến vào đến phương diện khác. Từ ngữ, thông tin, hình ảnh, nhận thức, tất cả bắt đầu bị bóp méo. Một khi Bạch Vụ mở mắt ra, những gì thế giới hiện ra trước mắt hắn, chính là méo mó vô tận. Ánh trăng màu xanh, mặt trời xanh lạnh lẽo, ngày đêm luân phiên không đều, tốc độ vận hành của sự vật cũng là lúc nhanh lúc chậm, vị trí của bản thân cũng không ngừng biến hóa. Âm thanh xung quanh không chính xác, khi gió thổi, dường như nghe thấy tiếng còi xe, tiếng khóc của một người phụ nữ và tiếng cười của một đứa trẻ. Xuất hiện trên bờ biển, khi thủy triều dâng, có thể nghe thấy tiếng rống của vô số dã thú. Sau khi toàn bộ tinh thần bị méo mó triệt để, toàn bộ ý chí bị phai nhạt bởi phiêu bạt vô tận, Bạch Vụ dự cảm được cái chết của mình. Hắn té trên mặt đất, có lẽ là ở trên một bãi cạn nơi thủy triều rút, có lẽ trên một tảng đá với gió núi gào thét, hoặc trên một chiếc giường đầy bụi Ở một thành phố nào đó, và ngủ thiếp đi. Cuộc hành trình vô nghĩa này dường như không có hồi kết.
Đây là thứ đáng sợ hơn tử vong, ở trong hoàn cảnh không biết ý nghĩa, hoàn toàn cô độc lại cũng cái gì cũng không thể thay đổi, chết đi từng chút một. Bởi vì toàn bộ thế giới không còn bình thường, toàn bộ đồ vật đều đang méo mó, khiến cho chính mình vốn là người bình thường, cũng đánh mất đi nhận thức về sự bình thường. Trong hơn mười năm phiêu bạt, Bạch Vụ vẫn như trước không cảm giác được tâm tình tiêu cực, thế nhưng loại cảm giác mờ mịt và mệt mỏi, cũng làm cho trong đầu hắn sinh ra ý niệm muốn tìm kiếm tử vong. Chim chóc và dã thú gặm nhấm thân thể, nước biển cọ rửa thân thể của hắn từng lần một. Ở trong cái nắng như thiêu như đốt, ở trong bão táp, ở trong lầy lội, ở trong mưa to...Bạch Vụ té trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, như một người chết. Có lẽ hắn sẽ cùng với thế giới này, dùng một loại phương thức như vậy dung hợp, có lẽ hắn đã sớm chết đi, chỉ là thi thể quên hư thối. Có lẽ đây hết thảy cũng chỉ là một loại thể hiện của méo mó. Có lẽ cho người nam nhân này cơ hội lựa chọn một lần nữa, hắn tình nguyện chết trận ở bên ngoài ngôi trường mười mấy năm trước kia, cũng sẽ không lựa chọn uống vài giọt "méo mó" đáng sợ như thế.
Hiện tại, hết thảy đều nên kết thúc, hắn sẽ bị thế giới lãng quên, chôn vùi trong núi sông, không ai biết, không ai nhớ –– không còn chuyển cơ. Hết thảy vốn nên như thế, cho đến khi...đoạn chú thích kia bỗng nhiên xuất hiện. [Ta thừa nhận quá trình người tiêu hóa cỗ lực lượng này rất dài dằng dặc, nhưng ngàn vạn lần đừng tưởng rằng thứ này có thể quật ngã ngươi, ngươi nên đứng lên, ngươi đã đợi hơn mười năm, còn sống rất thống khổ ở trong thế giới không có nhận thức, mọi thứ đều méo mó, nhưng có người đã đợi 90 năm.] [Ngươi rất thống khổ, rất mệt mỏi khi xuyên qua mấy trăm cái thời không, nhưng còn có người ở trong nhân quả tuần hoàn vô tận, tiến hành một cuộc hành trình còn mệt mỏi hơn người.] [Nếu như méo mó không có quật ngã ngươi, như vậy liền đến phiên người đánh bại nó không phải sao?] [Đại bộ phận lực lượng nước giếng đã bị ngươi hấp thu, chỉ có một số ít còn đang thay đổi quy tắc, ngươi sắp trở lại thành phố ban đầu, chỗ tránh nạn còn đang chờ ngươi.] [Đương nhiên ngươi cũng có thể lựa chọn dùng phương thức như vậy, nằm ở trên mặt đất, để cho
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT