Nếu như Bạch Viễn đã sớm nhận thức quái nhân mặt nạ thứ nhất, là có thể giải thích vì sao quái nhân mặt nạ thứ nhất cho mình một loại cảm giác quen thuộc. Cũng bởi vậy, liền có thể giải thích vì sao chính mình lúc nhỏ sẽ có tao ngộ như vậy. Bạch Vụ lần đầu tiên cảm giác được trái tim đập vô cùng kịch liệt, nhanh trước đó chưa từng có. Cho tới nay, hắn đều từng chờ mong, kinh lịch của mình và người nào đó, là người nào đó tận lực làm ra. Tuy mặc dù biết điểm này, hắn cũng sẽ không tha thứ cho người này, mặc dù thế giới này vô cùng đáng sợ, cũng nhất định sẽ có phương thức càng ôn hòa hơn để uốn nắn chính mình. Thiếu niên có khí chất làm cho người ta mê muội, không phải là ai khác, chính là Bạch Viễn. Có lẽ sẽ nhận lầm quái nhân mặt nạ thứ nhất, nhưng Bạch Vụ tin chắc rằng, chính mình tuyệt đối sẽ không nhận lầm Bạch Viên!
Dòng suy nghĩ của hắn rối loạn trong chớp mắt. Đây không phải là nói rõ, những sự tình chính mình đã từng chờ mong, đều là sự thật? Cho dù hiện tại những chờ mong này đã trở nên không trọng yếu, mình bây giờ dĩ nhiên có thể thản nhiên đối mặt với quá khứ, nhưng có một tầng nguyên nhân như vậy, bản thân liền rất trọng yếu. Cuộc hành trình mờ mịt này, không có cho Bạch Vụ thời gian suy nghĩ quá lâu. Thế giới nơi xa đã bắt đầu tan biến. Cảnh tượng kế tiếp, đã bắt đầu gây dựng lại. Cuộc đối thoại giữa hai thiếu niên vẫn tiếp tục. "Lại nói tiếp, hôm nay người có nhớ tới cái gì không? Giữa chúng ta nên tín nhiệm lẫn nhau, nếu muốn sống sót, phải tránh đi những người này, người thế nhưng là chỗ dựa lớn nhất của ta, ta sẽ không hại ngươi." "Giữa chúng ta, đích thực là có tín nhiệm, nhưng ta cho rằng chúng ta muốn sống, phải học được cách chống lại" "Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta." "Không có, nghĩ không ra, ta cũng không biết mình tại sao lại bỗng nhiên xuất hiện ở nông
trường...nhưng đây có lẽ là sự tình tốt, nếu quả thật như người suy đoán, ta có thể là người nào đó vào trước khi chết, độn vào thời không, sau đó trở lại trạng thái còn nhỏ, ta khẳng định sẽ không Sống được bao lâu. Bởi vì đại quỷ không cho phép cái chỗ này xuất hiện tính không ổn định. Hiện tại đối mặt với gã, chúng ta sẽ chết." "Tử vong đối với người ta mà nói, có phải là khởi đầu cho hành trình tiếp theo hay không?" "Những lời này rất có ý tứ, ta nhớ kỹ rồi." Thế giới tiêu tán một nửa, Bạch Vụ đã có thể mơ hồ thấy được cảnh tượng kế tiếp-- Tòa Tháp. Chẳng biết tại sao, hắn cảm giác chuyến đi lần này không hoàn toàn là ngẫu nhiên, mà là một sự gợi ý. Ánh mắt của hắn lúc bắt đầu là vẫn luôn nhìn chằm chằm Bạch Viễn thời thiếu niên, mà khi thiếu niên nghi ngờ là quái nhân mặt nạ nói câu có thể là người nào đó trước khi chết độn vào thời không kia, Bạch Vụ bỗng nhiên nghĩ tới một sự kiện... Lâm Duệ chỉ cần vừa tiến vào trạng thái vô thức, sẽ độn vào thời không. Chẳng lẽ lại... Một cái ý nghĩ rung động xuất hiện. Bạch Vụ cảm giác được tay đang không tự chủ lay động.
Tỉnh Ngũ giết chết Lâm Duệ, nhưng Lâm Duệ nếu như chỉ là đi tới thời không khác thì sao? Vào trước lúc chết, nếu như Lâm Duệ liên tiến vào trạng thái vô thức thì sao? Tử vong làm cạn kiệt mọi thứ của Lâm Duệ, để cho y bắt đầu một cuộc hành trình khác? Lúc này Bạch Vụ mới nhớ tới chứng có quyết định, đến từ chính Phổ Lôi Nhãn, chú thích bỗng nhiên bắn ra ở trong trung tâm chỉ huy. [Ông bạn già của ta, cuộc hành trình dài dằng dặc cuối cùng cũng phải kết thúc, nhưng y có lẽ còn có thể trở về, có lẽ lồng giam nhân quả dài dằng dặc đến gần như vô tận kia, ngươi có thể đánh vỡ, nhưng hiện tại...ngươi nên nên tiếp nhận một thực tế, lấy mặt nạ ra.] Sau khi Lâm Duệ bị đánh chết không lâu, chú thích giống như câu đố này bắn ra ngoài. Bạch Vụ một mực không có xem hiểu. Cái gì là lồng giam nhân quả dài dằng dặc đến gần như vô tận? Hiện tại hắn chợt hiểu được, nhìn thế giới tiêu tán, Bạch Vụ sững người tại chỗ, điên cuồng gào thét danh tự Lâm Duệ. Nhưng rất tiếc, Bạch Viễn cùng với Lâm Duệ, căn bản không thể nghe thấy những lời này. Thế giới này tại sao có thể có sự tình đau buồn như vậy?
Y từ một thiếu niên nhát gan trở thành một anh hùng, chết đi vào thời điểm nhân loại xây dựng chỗ tránh nạn... Nhưng tử vong đối với y mà nói, cũng không phải là sự khởi đầu của một cuộc hành trình thực sự, mà là một đoạn giam cầm gần như bất tận! Y trở lại nông trường 700 năm trước, trở thành quái nhân mặt nạ thứ nhất, vào sau khi thiếu niên tên là Lâm Duệ chết...y thay đổi một thân phận khác, vẫn như trước phấn đấu vì thế giới này. Đây là một vòng lặp khép kín. Hai cuộc hành trình thuộc về hai quái nhân mặt nạ, chẳng khác gì con rắn tự cắn đuôi mình. Đối với thời gian mà nói, mọi sự vạn vật đều là đã xảy ra rồi. Có lẽ trong tương lai xa xôi, mọi người cũng sẽ ở trong đống đổ nát thành phố Bách Xuyên, kinh ngạc phát hiện ra, có người đã từng chống lại. Tất cả những cố gắng của bản thân bây giờ, đối với người tương lai mà nói, đều là dấu vết của lịch sử. Hắn chợt nhớ tới, lần thứ nhất quái nhân mặt nạ gặp được Lâm Duệ liền từng nói câu nói kia: "Ta phải đi, có chút buồn ngủ, trước đó cực kỳ lâu ta liền muốn ngủ một giấc
Những lời này hiện tại đối với Bạch Vụ mà nói, phảng phất như một nhát dao đâm vào tâm hồn. Trước đó cực kỳ lâu, y liền muốn ngủ một giấc. Cho dù ký ức của hai quái nhân mặt nạ không có giao nhau... Nhưng mệt mỏi trên linh hồn, vẫn luôn không có giảm bớt.
Làm thế nào mà một quái nhân mặt nạ sắp chết, ở dưới sự chỉ dẫn của người nào đó, gặp được
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT