Nhìn Tỉnh Ngũ kiêng kị đối với nhà sư, Bạch Vụ biết tình huống xấu nhất đã tới. Thực lực của mấy huynh đệ họ Tỉnh đều là đỉnh cấp nhất, nhưng ở giữa đỉnh cấp nhất, bản thân cũng có chênh lệch to lớn. 
E rằng thực lực của nhà sư, còn ở bên trên Số 0, trận chiến đấu này căn bản không có cách nào đánh. Càng nghĩ, Bạch Vụ càng không có bất kỳ biện pháp phá cục nào. Nhà sư đến, trực tiếp khiến cho hắn cảm thấy phảng phất như là đang đối mặt với một tình huống bất khả kháng nào đó.
Tỉnh Nhị cùng với Tỉnh Ngũ như thể đã quên đi chiến chiến trường này. Hai người đối thoại với nhau, phảng phất như đã sớm quên nhân loại cùng với Ác Đọa ở nơi này. Bọn hắn có thực lực quá cường đại, khiến cho tất cả mọi người chỉ có thể yên lặng nghe hai kẻ này nói chuyện. Tỉnh Ngũ nói: "Nhân loại mưu toan chế tạo chỗ tránh nạn, đi ra khỏi Tòa Tháp, chẳng lẽ ta không nên ngăn cản sao? Huống chi nơi này còn có một nhân loại có hiềm khích với ta. Ta đi tới đây, chỉ là vì làm cho nhân loại nhận rõ địa vị của mình mà thôi. Người thì sao?" 
Tỉnh Nhị nhíu mày, lập tức bất đắc dĩ lắc đầu: "Ngươi vẫn cho rằng, Tòa Tháp là nông trường nuôi nhất nhân loại" "Chẳng lẽ không phải sao?" Tỉnh Ngũ hừ lạnh. "Đệ đệ, phải hiểu được kính nể, nhân loại sinh tồn ở cái thế giới này, còn lâu hơn chúng ta rất nhiều. Tòa Tháp ngăn cách nhân loại liên hệ cùng với ngoại giới, lại không thể ngăn cản tư tưởng thăm dò ngoại giới của nhân loại." 
"Tư tưởng này rất cường đại. Nhân loại tất nhiên sẽ đi ra khỏi Tòa Tháp, chặn không bằng khai thông. Ngoài tháp mặc kệ ác liệt cỡ nào, bọn họ cuối cùng cũng sẽ vượt qua hết thảy, chắc hẳn qua trận chiến tranh này, người phải càng thêm rõ ràng điểm này mới đúng"
Trận chiến tranh này đích xác mang đến Tỉnh Ngũ cho rất nhiều rung động. Hắc Kim Đảo cùng với Hoàng Tuyền Đảo liên thủ, lại không có thể tiêu diệt chỗ tránh nạn. Rất khó tưởng tượng đây là chuyện nhân loại có thể làm được. "Muốn hòa bình ở chung cùng với bọn họ, phải học cách yêu bọn họ, chúng ta không phải là địch nhân của bọn họ, bọn họ cũng không là địch nhân của chúng ta." Trong lúc nhất thời nhân loại có chút phát mộng, những Ác Đọa cường đại như Nhiếp Trọng Sơn, lại càng có thể cảm nhận được sự đáng sợ của Tỉnh Nhị. Thợ rèn kinh hãi, chẳng lẽ Tỉnh Nhị đại nhân...muốn đứng ở một phương nhân loại? Chỉ có Bạch Vụ lộ ra sắc mặt ngưng trọng. Hắn biết rõ, vài người họ Tỉnh khác, ngoại trừ Tỉnh Tứ, phàm là có một người chân chính ủng hộ nhân loại, thân thể của Tỉnh Lục cũng sẽ không tiêu hao đến tình trạng kia. Hiện trạng của nhân loại, cũng sẽ không đáng thương như thế. Quả nhiên, Tỉnh Ngũ chỉ là dùng một loại biểu tình rất chán ghét nhìn Tỉnh Nhị: "Thu hồi bộ đạo lý kia của ngươi, có lẽ trong 700 năm, ngươi xác thực đã học xong cái chữ buồn nôn kia, nhưng ta rất rõ ràng cách nhìn của người đối với nhân loại, so với thượng vị giả tàn bạo đối với hạ vị giả, loại
thương cảm của thượng vị giả đối với hạ vị giả trên người người này lại càng buồn nôn, dọc theo con đường này, người chỉ sợ là một bên mặt mũi tràn đầy từ bi, một bên siêu độ không ít con mồi đúng không?" Tỉnh Nhị chau lông mày lại một chút, y vẫn như trước nhìn như phật từ bi. Đối với sự khiêu khích của Tỉnh Ngũ, Tỉnh Nhị cười nhạt một tiếng. Tỉnh Ngũ nói: "Ngươi đi tới đây, đến cùng là vì cái gì?" "Ngươi nên biết." "Dự ngôn?" "Không sai" Tỉnh Ngũ không ngoài ý muốn, có thể làm cho nhà sư giả rời khỏi giếng, tất nhiên là dự ngôn. "Như vậy xem ra, dự ngôn của tiểu muội có thể là thật sự. Người nhìn đi, nhân loại đã có thể chống lại Ác Đoạ trên chiến trường. Nhân loại cũng có thực lực đánh bại Ác Đọa đỉnh cấp, nhân loại thậm

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play