Sự áy náy to lớn khiến cho nam nhân điên cuồng phát ra tiếng khóc thảm thiết, tiếng khóc cực kỳ bi ai vang vọng giữa các vì sao. Người đeo mặt nạ kia...đã thật sự thực hiện những gì y nói, nhân loại thật sự vẫn còn đang chống lại... Y không có lừa gạt mình, rốt cuộc cũng mang đến tin tức mà chính mình chờ đợi đã lâu. Nhưng mình lại giết lầm y một lần nữa. "Đừng khóc...thật kỳ quái, người chết rõ ràng là ta." Lâm Duệ cười khổ té trên mặt đất, y đã không còn sức lực tự mình đứng lên. Thân thể bắt đầu vỡ vụn từng tấc một, có lẽ một giây sau sẽ triệt để chết đi. "Đừng có chết! Đừng có chết! Ta sẽ trả lại lực lượng đã cầm đi cho ngươi!" Lực lượng thời không màu vàng chiếu sáng toàn bộ không gian, vô số ngôi sao kỳ thật đại biểu cho
nhân quả. Những nhân quả này bắt đầu điên cuồng nổ tung ra. Lực lượng thời không cường đại quán chú vào thân thể mục nát của Lâm Duệ, nhưng tất cả những điều này đều vô nghĩa. Tại điểm cuối của sinh mệnh, Lâm Duệ lại thấy được một ít ký ức không thuộc về mình. Vẫn là kẻ điên trước mắt, nhưng lúc đó tóc của kẻ điên vẫn chưa dài như vậy. Y và mình ngồi cùng một chỗ, như là đang trò chuyện với nhau cái gì. Hình ảnh như vậy có chút ấm áp, Lâm Duệ rốt cục cũng hiểu được, người này...quen biết lão sư của mình. Rất nhiều chuyện được xâu chuỗi vào lúc này, khó trách lão sư nói ông ấy suýt nữa bị đánh chết...hoá ra chính là người này sao? Y tự cầm tù mình ở cái địa phương này, là vì áy náy sao? Y dường như xem ta là lão sư...thật sự là kẻ điên...lão sư là anh hùng chân chính, mà ta...chỉ là một người kêu gào muốn làm anh hùng mà thôi. Lâm Duệ muốn nâng tay của mình lên, thế nhưng đã không còn khí lực, y muốn tha thứ cho kẻ điên này.
Bởi vì y có thể cảm nhận được loại bi thống cùng với áy náy cực kỳ chân thật kia. Chỉ là y không làm được. Ý thức dần dần bắt đầu mơ hồ, ngay cả kẻ điên trước mắt y cũng không thấy rõ. Nhớ lại quá khứ...Lâm Duệ phát hiện ra mình thật sự rất ngu xuẩn. "Ta cuối cùng vẫn bị quá khứ ám ảnh...ta vẫn luôn muốn cứu các ngươi, thế nhưng lần lượt tỉnh lại, lại thủy chung không tìm được các ngươi." "Ta hẳn nên hiểu được, có một số việc là không có cách nào thay đổi, ta hẳn là giống như lão sư, đi nắm chắc tương lai." Câu kia của quái nhân mặt nạ, cơ hội cải biến thế giới không ở quá khứ, mà là ở tương lai, Lâm Duệ cho đến bây giờ, mới chân chính có cảm ngộ. Y quá cố chấp tại quá khứ, lần lượt muốn trở lại quá khứ cải biến điều gì đó, lại phát hiện ra việc làm chân chính của mình, còn không bằng những gì tiền bối đã làm ở cái thế giới này không đến
một năm. "Anh hùng vĩnh viễn bất tử, nhưng ta không được tính là anh hùng...ta không phải là một anh hùng fi hợp cách. Ha ha, thậm chí ngay cả chết, cũng đều chết không thể giải thích được như vậy..."
Lâm Duệ nhắm mắt lại. Trái tim cũng giống như quên đập.
Chính mình hẳn là phải chết đi. Trong thoáng chốc, y nhìn thấy vô số quang ảnh, ở trong Thực Thành đầy ắp tiếng cười nói, nữ sinh y từng thích, nhóm bạn học mình từng muốn hoà nhập, đứng ở trong sân trường Thực Thành, vẫy tay đối với y. Ánh nắng dịu nhẹ, bên tai có tiếng ve kêu râm ran, trong không khí có mùi đất phơi phới. Mọi thứ bên ngoài cổng trường đều quen thuộc. Phảng phất như tận thế chưa từng phủ xuống. Y biết mình thật sự sắp chết rồi, bằng không thì làm sao sẽ thấy được những vật này... Chỉ là Lâm Duệ cảm thấy mình vẫn còn có một ít chuyện chưa có làm được...luôn luôn cảm thấy cuộc đời còn có nhiều tiếc nuối hơn là không thể cứu các bạn học của mình. Cỗ tiếc nuối khổng lồ này vắt ngang ở giữa sống và chết, khiến cho y vô cùng đau nhức. Có lẽ chỉ cần bước vào cánh cổng trường này, là có thể ở trong quốc gia tử vong, bù đắp quá khứ trong 700 năm không thể bù đắp, thế nhưng... Nếu như cứ chết đi như vậy, làm thế nào được xem là anh hùng? Nếu như biết được chỗ tránh nạn
không thể xây dựng, chính mình làm sao có thể an tâm chết đi? Lâm Duệ trong lúc sắp chết, trong giây lát mở hai mắt ra, thân thể vào thời khắc này phảng phất như đột nhiên có khí lực...y gắt gao nắm tay của kẻ điên: "Van cầu ngươi...van cầu ngươi...đừng nên quên lời nói của ta...đừng nên quên thành phố Bách Xuyên! Van cầu ngươi!" Lâm Duệ nắm chặt tay kẻ điên, ý nghĩ của y đơn giản đến mức có chút ấu trĩ-- Thừa dịp trong chớp mắt kẻ điên này áy náy, ít nhất phải nói những tin tức mấu chốt về thành phố Bách Xuyên, về chỗ tránh nạn cho đối phương biết. Đây có thể là một điều vô cùng mất mặt, cầu khẩn người giết chết mình, đi làm một ít sự tình hư vô mờ mịt, nhưng mình cũng chỉ có thể làm như vậy, so với những quá khứ tốt đẹp mê người đó, y càng muốn đi chống lại và tương lai tàn phá không chịu nổi, cho dù chỉ có thể dùng loại phương thức cũng không phù hợp với phong cách anh hùng này! Trong chớp mắt, kẻ điên có thể cảm nhận được giác ngộ vượt qua sinh tử của người nam nhân này. Đây là ý chí vĩ đại cỡ nào? Rõ ràng thân thể đã mục nát toàn bộ, lại còn có thể khiến cho mình cảm nhận được cảm giác đau đớn rất nhỏ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play