"Trí nhớ của chúng ta có trọng lượng không? Vấn đề này có lẽ ngươi sẽ cảm thấy rất ngu, như thể một ổ cứng không có gì bên trong và ổ cứng kia chứa nhiều dữ liệu khác nhau. Mà trên thực tế chúng có cùng trọng lượng." "Có thể tưởng tượng một chút, giả thiết trong một thế giới tương lai nào đó, tồn tại rất nhiều quy tắc vật lý vặn vẹo, liệu điều đó còn giống như vậy không? "Thật giống như trong ảo ảnh mà người đang tạo ra bây giờ, ta là hư ảo sao? Nỗi thống khổ ta tạo ra cho người sẽ là một giấc mơ?" Đôi mắt của Cửu Vĩ trợn to trong giây lát, người nam nhân vuốt ve khuôn mặt của chính mình này, trong tay chẳng biết lúc nào nhiều thêm một cây chấm. Cái đuôi của nó cuộn lại, cố gắng bảo vệ một thứ gì đó vào lúc này, chỉ là nam nhân không có động tĩnh.
"Ngươi có biết sự tình sợ hãi lúc nhỏ, vì sao lại được gọi là ám ảnh không? Bởi vì mặc kệ tương lai
gặp phải thứ tốt đẹp bao nhiêu, cũng không thể trục xuất nó. Nó là vĩnh hằng, chỉ có ám ảnh mà bản thân cảm thấy chán ngấy, mới có thể tự mình rời đi." "Ngươi chỉ có thể căn cứ vào tâm tình để phán đoán ác mộng, nhưng người không biết, tâm tình có đôi khi là sẽ gạt người." Không động đậy được. Cây châm kia đâm vào trong vành tai Cửu Vĩ, Cửu Vĩ liền cảm thấy lạnh và sợ hãi như rơi vào hầm băng. Điều này khác với bất kỳ vị khách nào mà nó từng thấy trong hơn trăm năm qua, thậm chí so với ông chủ mập mạp ở tầng cao nhất kia còn muốn dọa người hơn. Vẻ mặt của Bạch phụ vẫn hiền lành như vậy, giống như một thầy giáo mẫu giáo nhẹ nhàng dạy dỗ một đứa trẻ. "Giống như người đằng kia vậy, úc, quên giới thiệu, hắn là con của ta, hắn tưởng rằng nếu không có một số cảm xúc nhất định thì mọi chuyện trong quá khứ sẽ không còn là vấn đề nữa, nhưng mấu chốt làm sao có thể dễ dàng cởi bỏ như vậy?" "Chúng ta phải tận dụng tốt lực lượng tâm linh, bởi vì tất cả những kỳ tích của con người đều bắt
nguồn từ nó, ngươi vốn không nên sáng tạo ra ta, ít nhất là ở trong trí nhớ con của ta, ta là tồn tại không thể bị đánh bại, không thể bị khu trục, thẳng cho đến có một ngày ta chết bệnh ở trên giường, hắn cũng chưa từng quên ta." "Đáng tiếc, ngươi ngu xuẩn như con của ta vậy, chỉ tin vào cảm xúc" Mỗi một câu, Bạch phụ cũng sẽ hơi dừng lại. Sau đó xuyên qua đầu của Cửu Vĩ bằng các loại châm khác nhau. Theo ánh mắt của Cửu Vĩ trở nên có chút trống rỗng, thân thể chậm rãi co giật, Bạch phụ dường như nhìn thấy quá khứ của Cửu Vĩ vậy. "Là một linh hồn sạch sẽ, từng có lúc, vì rào cản ứng xử xã hội nào đó mà bị người khác gạt bỏ, từ nhỏ đã không được cha mẹ ưa thích, tất cả mọi người đều cho rằng ngươi là một người khuyết tật" "Điều này cũng dẫn đến trong quá trình người lớn lên, luôn cảnh giác đối với những người xung
quanh, thật sự là một đứa trẻ đáng thương, nhưng người đã biến thành Ác Đọa, thân thể của người từ lâu đã trở nên không sạch sẽ, tử vong có lẽ đối với người mà nói chính là một loại giải thoát, không phải sao?" Cửu Vĩ cũng không phải là không có giãy dụa.
Năng lực "Tâm Linh Liệp Sát" tạo ra một không gian ý thức có thể làm cho nỗi sợ hãi trong nội tâm cụ thể hóa. Nhưng nếu như là một người không có sợ hãi, Cửu Vĩ liền không thể sáng tạo những vật này. Trên lý luận mà nói, cho dù không sáng tạo bất luận cái gì, Cửu Vĩ cũng sẽ không thua kém Bạch Vụ. Bởi vì nó mới là chúa tể, Bạch Vụ không thể điều động lực lượng như Cửu Vĩ, hắn không thể ở trong không gian ý thức này, cụ thể hoá bất luận cái gì. Ở cái địa phương này, Bạch Vụ chỉ có thể mặc cho Cửu Vĩ xử trí. Nhưng Cửu Vĩ không nghĩ tới chính là, trên người Bạch Vụ...có máy gian lận. Mảnh vỡ ghép hình tận thế, nó có thể tiêu trừ quy tắc một cách bá đạo, cũng có thể sáng tạo quy tắc mà không nói đạo lý. Từ một khía cạnh nào đó mà nói, chấp niệm Bạch phụ xuất hiện, là một loại đả kích hàng duy. Với tư cách là nỗi ám ảnh lúc nhỏ của Bạch Vụ, Bạch phụ ở trong chấp niệm của Bạch Vụ, chính là một tồn tại vượt qua bất kỳ Ác Đọa nào, bất kỳ sức mạnh kỳ lạ nào, là người duy nhất khiến cho hắn cảm thấy tuyệt vọng. Với tư cách là chấp niệm chủ quan của Bạch Vụ–– Bạch phụ là vô địch. Cũng giống như những
con quái vật chỉ xuất hiện khi người nhập mã gian lận trong một số trò chơi kiếp trước. Sau khi tâm tình tiêu cực không còn, Cửu Vĩ liền cho rằng khu vực này là không thể triệu hoán bất kỳ vật gì. Nhưng chính như Bạch phụ nói: Tâm tình có đôi khi là sẽ lừa gạt người. Bạch Vụ cho rằng mình đối với phụ thân đã không còn sợ hãi, những quá khứ tàn khốc đó có thể được nhắc đến với một nụ cười. Nhưng nếu như hắn nguyện ý tỉ mỉ nhớ lại, sẽ phát hiện ra, vào thời điểm Doãn Sương đề cập đến những chuyện này, tâm tình của mình...liền chầm chậm trở nên chân thật. Chiến đấu chấm dứt. Lời nói trong miệng Bạch phụ, vẫn giống như rất nhiều năm trước, xen lẫn một ít chủ đề có vẻ hàn lâm, lại phảng phất như chủ đề thần học. Luôn là một ít điều hoang đường ly kỳ tựa như lý luận khoa học, nhưng cuối cùng cũng sẽ nhắc đến
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT