Khiến cho Bạch Vụ tò mò là, người xem chừng có tuổi xấp xỉ với mình, họ không phải là cứu ta, mà là cứu bọn họ. "Ta phải làm như thế nào để giúp ngươi?" "Cứu người...nhanh cứu người...Ác Đọa tới giết chúng ta." Đánh Ác Đọa? Việc này ta quen thuộc. "Nhưng vấn đề là làm thế nào để vào thế giới điện thoại?"
Bạch Vụ đoán rằng nên có một số tâm tình, không nên quá bình tĩnh. "Ừm, hai cuộc điện thoại trước không có giao lưu sâu, chủ yếu ở chỗ tâm tình của ta quá nhạt nhẽo, ta phải suy nghĩ một chút...còn có cái gì, chuyện gì khiến cho ta khổ sở đây?" Bạch Vụ suy tư, thanh âm trong điện thoại càng ngày càng dồn dập, nhưng bởi vì Bạch Vụ gần như miễn dịch đủ loại hiệu quả tâm tình bị nhiễm, hắn thủy chung không thể tiến vào thế giới điện
thoại. Sau đó hắn bỗng nhiên nghĩ tới nồi của hắn. Từ khi tiến vào Tòa Tháp đến nay, tiếc nuối lớn nhất chính là cái nồi không biết cố gắng này! Cảm giác không thoải mái liền vọt tới. Thế giới trong mắt lại bắt đầu bong ra như mảnh ghép, và rồi một cảnh tượng khác lại bắt đầu xây dựng như một trò chơi xếp hình. Vào thời điểm Bạch Vụ thấy rõ xung quanh, phát hiện ra mình cùng với mấy vị thiếu niên đang trốn trong một boong ke.
Boong ke là công sự để ẩn nấp và chiến đấu, mà lúc này Bạch Vụ và một nhóm nam nữ xung quanh hắn đang ở trong một boongke bên trong một tòa nhà văn phòng đổ nát, tránh né ánh mắt của quái vật. "Thuỷ... Thủy ca, đây là quái vật gì? Chúng ta...chúng ta có phải sẽ chết ở nơi này?" Thiếu niên đang nói chuyện đeo kính, chảy nước mũi, hiển nhiên là sợ quá khóc, nước mắt và nước mũi cùng trào ra. Thủy ca tương đối cao và khôi ngô, mái tóc màu vàng, cầm một cây gậy bóng chày, từ ngoại hình thì có vẻ như y là người biết đánh nhau nhất trong nhóm này.
Bạch Vụ phát hiện ra vị trí của mình ở trong góc, quả thực rất giống với cảnh tượng trước, cơ hồ là không có bất kỳ người nào chú ý tới. Cách mọi người rất xa, nhưng bằng vào chuỗi sức mạnh và thị giác hơn người, hắn có thể có thể nghe và nhìn rõ những người này. Trong chú thích mà Phổ Lôi Nhãn đưa ra, Bạch Vụ phát hiện ra những người này đều là học sinh. Học sinh cấp ba của trường trung học cơ sở Thực Nghiệm số 3 Thực Thành. Sau đó hắn nhìn thấy Lâm Duệ. [Tiêu đề...được rồi, lần này không có linh cảm, lần sau lại làm thơ. Chúc mừng người tìm được vai chính không tầm thường, một thiếu niên thích đọc truyện nhiệt huyết, lại cũng không quá nhiệt huyết, nữ sinh mà y thích bị học bá trường học thích, vì vậy liền tự an ủi mình "Dù sao nàng cũng không thích ta", bị người khi dễ cũng sẽ giải thích đối với chính mình: không sao cả..., thế giới vẫn hòa bình, chỉ là ta bị đánh mà thôi. Cha mẹ lo lắng y sẽ không có tương lai, nhưng trong nội tâm lại cảm thấy, thế giới cũng sẽ không bỗng nhiên hủy diệt, thậm chí về sau làm bừng trà rót nước, cũng có thể sống sót. Từ nhỏ đến lớn, y đều là được chăng hay chớ, trong đầu thờ phụng một ít đồ vật ấu trĩ. Chấp niệm của y là cái gì, ngươi rất nhanh sẽ biết.] Đây là một thiếu niên rất phổ thông. Liền ngay cả kiểu tóc cũng đều phổ thông như vậy, là kiểu tóc
ngắn mà thầy cô và bố mẹ sẽ cắt cho nam thiếu niên. Quần áo mặc trên người cũng rất quê mùa. "Xuỵt! Con mẹ nhà người nói nhỏ một chút! Quái vật kia phát hiện ra chúng ta thì sao? Phì Ba, ngươi thò đầu ra nhìn, quái vật hiện tại ở đâu?" Phì Ba không có sóng, chỉ là rất mập. Bạch Vụ nhận thấy bộ dáng không tình nguyện của Phì Ba. Nhóm người này có mười một người, bốn nữ sinh, bảy nam sinh. Ánh mắt của Lâm Duệ thỉnh thoảng liếc về phía nữ sinh nào đó. Nữ sinh này tên là Trình Thi Thi. Chú thích của Trình Thi Thi cũng rất có ý tứ. [Tuy mỗi một lần Lâm Duệ đều tự an ủi mình, nàng hạnh phúc là được rồi. Người có biết học sinh cấp 2 thuần khiết như thế nào không? Họ thậm chí không dám ảo tưởng về người con gái họ thích, cảm thấy đó là một loại làm bẩn , ta quả thật đã cười thành bạch tuộc.]. Bạch Vụ đã hiểu, Lâm Duệ là yêu đơn phương. Lại nói tiếp đây quả nhiên là ảo cảnh của Lâm Duệ, rõ ràng là nhìn về phía nữ sinh này, lại gián tiếp giới thiệu chính là Lâm Duệ.
Hắn bây giờ còn không rõ ràng lắm câu chuyện sẽ phát triển như thế nào. Chẳng qua có thể khẳng định là, Văn Hạo không thể sống sót qua cái đêm bị cha mẹ bỏ rơi, bởi vì đã nghe được thanh âm Ác Đọa cắn xé, Ác Đọa đã tới gần bến cảng Thực Thành, sự sợ hãi của cậu sẽ chỉ dẫn Ác Đọa đi đến. Lâm Duệ cùng với những thiếu niên thiếu nữ này...đại khái cũng giống như vậy. Lâm Duệ sẽ chết ở chỗ này, những câu hỏi đặt ra là sau khi cứu y, cho dù hắn có hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo, liệu y có loại bỏ được chấp niệm của mình? Ác Đọa đang từ từ tới gần, hình thể to lớn, thông qua Cường Hóa Thị Giác, Bạch Vụ phát hiện ra đây là một con Ác Đọa giống như thằn lằn, nhìn từ phía xa, giống như một phiên bản thu nhỏ của Godzilla. Phì Ba thò đầu ra ngoài, lập tức thấy được Ác Đọa ngửi mùi sợ hãi chạy tới. Đây là một con Ác Đọa biến dạng cấp bốn, đẳng cấp biến dạng không tính cao, cũng không phải là nhân loại, nó săn giết sinh vật sống trong thành phố theo bản năng. Ác Đọa như vậy ở thời đại này mỗi ngày đều có thể thấy được, chỉ chẳng qua lúc trước mọi người còn có thể sử dụng vũ khí, về sau dần dần phát hiện ra, vũ khí dường như mất đi hiệu quả.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT