Trong chớp mắt nhìn thấy ID người gọi, nét mặt của nam nhân thay đổi và hít vào một hơi thật sâu. "Hahahahaha, lão đại, lại quên phân phó của chị dâu nữa sao? Ha ha ha ha ha ha..." Tay cảnh sát khá nữ tính phát ra tiếng cười to. Liền ngay cả nữ nhân lạnh lùng như băng bên cạnh cũng mỉm cười. Lại một lần nữa, đội cảnh vệ thành phố Bách Xuyên dễ dàng bắt giữ tội phạm. Nhưng lại một lần nữa...nam nhân nào đó bởi vì công tác mà quên phân phó của VỢ. Trong khu khoa học kỹ thuật của thành phố, các nhà khoa học trong bộ đồ trắng đang nói với các phóng viên về phát hiện mới của họ. Bọn họ đã tìm ra đế quốc máy móc thần bí, có lẽ cái địa phương kia tồn tại thiên tài có thể đề thăng khoa học kỹ thuật của nhân loại vài thời đại.
"Địa phương chúng ta phát hiện ra lần này, là địa phương được cơ giới hóa cao độ, không chỉ là thành phố Bách Xuyên, mà ngay cả thành phố Đăng Lâm, thủ phủ của khoa học và công nghệ, chỉ Sợ cũng không theo kịp." "Chỉ là hiện tại chúng ta tạm thời không thể tiến vào cái địa phương kia... nhưng chúng ta sẽ cố gắng liên lạc với những người quản lý thành phố máy móc! Ta tin rằng sẽ sớm có bước đột phá" Trên màn hình điện tử to lớn phía sau bục diễn thuyết, những hình ảnh về thành phố máy móc lóe lên.
Từng bức ảnh lần lượt hiện lên, dẫn đến các phóng viên dưới bục ồ lên... Bởi vì mọi thứ trong thành phố máy móc đều quá khoa học viễn tưởng, một số phóng viên thậm chí còn đặt câu hỏi liệu đây có phải là những bức ảnh giả được thực hiện bởi Unreal Engine 6 hay không. Đã không có ai nhớ rõ, cái địa phương kia là tồn tại chân thật. Trong một bức ảnh nào đó, trong sự phản chiếu của kim loại, có người thấy được một thân ảnh tóc bac.
Thân ảnh của y xuất hiện ở bên trên kim loại, trông vô cùng cô độc.
Y phảng phất như một vị quân vương đứng trên kim loại và máy móc, Chỉ là mọi người hiện giờ, đã không thể nhớ lại y là ai. Hình ảnh lướt qua, cũng làm cho suy nghĩ của mọi người trôi qua nhanh chóng. Niềm vui và nỗi buồn của nhân loại cũng không tương thông. Khi mọi người đang đắm chìm trong niềm vui khai phá, thì ở nghĩa trang phía bắc thành phố Bách Xuyên, cũng có người ôm hoa khóc trước bia mộ không tên. Đó là một cô gái không thể nở nụ cười. Nhưng nàng trang điểm như chú hề, giống như vật tưởng niệm cho một người bạn đã chết. Trang điểm như chú hề khiến cho khóe miệng lộ ra ý cười, đó Vốn là hoá trang làm cho mình xấu, để cho những người xung quanh vui vẻ. Cô gái trông rất đẹp, trang điểm như chú hề cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của nàng. Chỉ là, nàng không phải là Harley Quinn cầm gậy bóng chày trong điện ảnh và tác phẩm truyền hình, ánh mắt của nàng quá mức nhu hòa. Những bông hoa được đặt dưới bia mộ, nước mắt lặng lẽ chảy ra, lớp trang điểm nhạt nhòa từng chút một.
Cuối cùng, ngay cả nụ cười trang điểm như chú hề cũng bị nước mắt từ từ rửa sạch...khuôn mặt tươi cười đó trở nên ủ rũ. Không có thế giới nào tốt đẹp tuyệt đối, thế giới sẽ luôn đi kèm với những tiếc nuối. Nhưng cũng vì vậy mà vô cùng chân thật. Cô gái không thể cười, cất giọng ca khe khẽ trước bia mộ. Đó là một bài hát nhẹ nhàng, nhưng nàng hát ra một loại khí tức bị thương. Toàn bộ hình ảnh cũng chậm rãi kết thúc trong tiếng hát. Thành phố tốt đẹp lại mang theo một chút tiếc nuối, nổi lên gợn sóng. Khi tất cả các gợn sóng được làm phẳng, Bạch Vụ đã trở lại thế giới cát vàng. Hắn vẫn chưa thỏa mãn, buồn vô cớ, cuối cùng bình tĩnh cười cười: "Đây là tương lai sao?" "Không...đây chỉ là một phương án cho tương lai, cho dù người làm ra lựa chọn, tương lai này cũng chưa chắc sẽ tới, chúng ta chỉ là để cho người thấy được một màn như vậy, để cho người biết...một cái thế giới cân đối, nó sẽ trông như thế nào." Trả lời Bạch Vụ vẫn là Quy Tắc Chi Tâm. So với luận điệu trào phúng của Thế Giới Chi Tâm, thủ đoạn của Quy Tắc Chi Tâm hiển nhiên càng
khiến cho Bạch Vụ rung động. Bên trong thành phố đó, nhiều người đã có một cuộc sống tốt đẹp, như thể họ đã quên hết mọi thứ. Nhưng dường như cũng có một vài người vẫn chưa quên hết thảy. Người nam nhân hoàn mỹ trong quán cà phê kia, dường như có một câu chuyện dài ẩn giữa hai lông mày của mình. Sự phản chiếu của thân ảnh tóc bạc trên kim loại của thành phố máy móc, dường như cũng mang nặng quá khứ. Mọi người đã quen với cuộc sống tươi đẹp và yên bình, mọi thứ thuộc về méo mó tưởng chừng như đã bị phai mờ, nhưng vẫn có những người tưởng nhớ những người đã khuất. Sẽ vẫn có một cô gái khóc thầm trước bia mộ không tên. Tốt đẹp cùng với tiếc nuối cùng tồn tại, tạo nên một hiện thực chân thật trước đó chưa từng có. Loại chân thật này...Bạch Vụ không thể lảng tránh. Thế giới tốt đẹp như vậy, sẽ tốt biết bao nếu có được chính mình? Vào thời điểm thiếu niên đọc truyện tranh, hắn xuất hiện ở bên cạnh: "Ồ, hóa ra lúc đó chúng ta như thế nào ở chung cùng với nhân loại. Hoặc làm bớt việc cho ai đó, tránh cho y luôn bị các loại vụ án cuốn lấy, không có thời gian ở bên vợ. Cuối cùng, trong nghĩa trang, khi cô gái đang khóc, hắn đột nhiên xuất hiện và làm mặt quỷ: "Hắc, ta ở ngay chỗ này!" Cô gái không biết cười ấy chắc chắn sẽ lại mỉm cười vào giây phút đó...phải không?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT