Không khí trong toàn bộ không gian bị thân ảnh cuồng bạo của Bạch Vụ áp súc đến cực hạn, trong âm thanh bùng nổ như tiếng trống nặng nề, vô số dư ảnh cầm đại kiếm, đang từng chút một kéo người săn đuổi xuống địa ngục! Ký ức trong 700 năm hóa thành tâm tình, như là căn bản không có phần cuối! Sau vô số lần tuần hoàn... Trong đầu người săn đuổi đã không còn khái niệm về thời gian và không gian. Đại kiếm Ghen Ghét, khiến cho hắn gã nhận thống khổ khó có thể tưởng tượng-- Đầu gối của Bạch Vụ xuất hiện vết nứt, nhưng đổi lấy lực lượng khiến cho đầu gối của đối thủ triệt để tan tành! Lồng ngực của Bạch Vụ thừa nhận đau đớn như xé rách, nhưng đổi lấy một kích cường hãn xuyên qua lồng ngực đối thủ! Bỏ qua đau nhức đến từ cơ bắp, cự kiếm loạn chém, máu thịt của người săn đuổi phảng phất như
thiên hà bùng nổ ... Dây thần kinh và mạch máu dày đặc trong cơ thể...vào thời khắc này giống như là một cây đàn có nhiều dây đàn, rơi vào trong tay một người chơi nhạc rock hưng phấn, kéo đứt từng sợi dây đàn! Trong thế giới nội tâm. Bạch Viễn nhìn bầu trời màu lam, người phục vụ mang đồ ăn tới, chính là đồ ăn ngon mà Bạch Vụ đã thưởng thức trong chuyến du ngoạn trên biển cách đây không lâu. Y không có đi đến giữa căn phòng màu xanh nhìn, bởi vì người kia không nguyện ý gặp y. Nhưng y cũng không để ý, nhìn hào quang màu xanh, tự nói với chính mình, như thể đang nói chuyện với ai đó: "Hắn thật đúng là phẫn nộ, đại khái ngoại trừ thời điểm người lùn kia chết, có lẽ hắn chưa từng tức giận như vậy, chỉ là người vì sao sẽ mở ra cánh cửa đó?" "Ta thế nhưng là có ý định suy nghĩ một số biện pháp để cho ngươi mở cửa, có nên nói là kinh hỉ hay không, rõ ràng nàng chỉ là một kiện công cụ, người cùng với nàng cũng không có quan hệ, những người lại mở cửa." "Hay là nói, ngươi cũng biết được như vậy rất đáng thương?"
Bạch Viễn thoạt nhìn là đang hỏi, nhưng đáp án của câu hỏi y không để ý, y chỉ biết, ráng chiều màu đỏ nhìn rất đẹp, nhưng nhìn một hồi lâu, chung quy là có chút không thú vị. Thế giới cần nhiều màu sắc hơn, như thế mới thú vị. "Thật sự là một buổi trà chiều không tệ. Đáng tiếc, thỏ khôn có ba hang, con mồi mặc dù thú vị, lại cũng chỉ là công cụ của người khác."
Trong không gian méo mó biến ảo, người săn đuổi triệt để chết đi. Không gian đáng lẽ vì thế mà sụp đổ, tuy trở nên cực kỳ méo mó, cũng không có chân chính hủy diệt, mà là bảo trì một loại trạng thái cực hạn. Vô số thế giới ký ức trong viện bảo tàng ký ức đều là như thế, thành phố đã trải qua méo mó to lớn, vô số kiến trúc phá hủy, nhưng ngay vào một khắc toàn bộ ký ức thể đều cho rằng sẽ nghênh đón tử vong... Loại phá hủy này đột nhiên dừng lại. Ở trong quá trình Bạch Vụ không ngừng đánh đập người săn đuổi, thế giới ký ức cũng không
ngừng trở nên tan vỡ, nhưng vào thời điểm người săn đuổi chân chính chết đi... Loại tan võ này dừng lại. Nữ nhân hấp hối, mặc quần áo bê bết máu, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt. Nàng cũng không có thật sự ngủ say, trong 700 năm, thế giới ký ức khổng lồ này đã trở thành một phần sinh mệnh của nàng. Khi quyền khống chế cuối cùng cũng trở lại trên tay nàng, nàng lại bắt đầu từ từ chữa trị thế giới này. Trong thế giới nội tâm, cánh cửa màu đỏ cùng với màu xanh đóng một lần nữa. Trong thế giới hiện thực, hai Cỗ lực lượng ở trên người của Bạch Vụ cũng nhạt dần. Như thể toàn bộ thế giới đã trải qua một hồi tận thế, chỉ còn lại ánh sáng trắng xám. Đại kiếm Ghen Ghét mang đến rất nhiều thống khổ, khiến cho hắn ngay cả đi lại cũng có chút khó khăn, hắn thong thả đi từng bước một, chậm rãi tới gần Tiểu Ngư Kiền. Đi tới gần Tiểu Ngư Kiền, một lần nữa gặp được chú thích Phổ Lôi Nhãn bắn ra-- [Nàng vẫn còn sống.], Bạch Vụ mới thở ra một hơi. Hắn nhếch môi nở nụ cười, động tác rất nhỏ như thế, thậm chí cũng có thể cảm nhận được đau
đón.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT