"Đi thôi, chúng ta đi nhìn những thứ khác, cuốn nhật ký mà người đã đề cập trước đó đâu?" "Ta đã tìm được" Cốc Thanh Ngọc đưa nhật ký cho Bạch Vụ. Đồ vật trọng yếu như vậy, cục cảnh sát không có lấy đi, có thể thấy vụ chết người này đích xác rất đơn giản, mọi chuyện đúng như mọi người đã thấy --là một vụ tai nạn hầu như không có nghi ngờ gì. Bạch Vụ cũng không quan tâm đó có phải là một tai nạn hay không. Hắn chỉ là rất muốn biết Chu Trạch Thủy đến cùng có vấn đề gì, bởi vì trực giác nói cho hắn biết -- Chu Trạch Thủy...tuyệt đối là có vấn đề. Bạch Vụ không có trực tiếp đọc đằng sau giống như Cốc Thanh Ngọc, mà là bắt đầu đọc từ phía trước nhất.
Và trang đầu tiên của cuốn nhật ký này đã trực tiếp khiến Bạch Vụ xác nhận lại suy nghĩ trước đây của mình: "Ngày 4/8, ta nghi ngờ rằng mình bị ốm. Bắt đầu từ ngày hôm qua, ta liền bắt đầu gặp ác mộng, nhưng sau khi tỉnh lại, ác mộng vẫn không có chấm dứt. Trong đầu của ta có một giọng nói. Nó nói với ta –– " "Méo mó buông xuống, con của ta" Méo mó... Một từ rất quen thuộc, Bạch Vụ tiếp tục đọc. Đánh giá từ nội dung trong trang nhật ký thứ nhất, phát hiện ra Chu Trạch Thủy như thể mắc bệnh thần kinh nào đó? Trang thứ hai. "Hôm nay ta đi đến công viên giải trí với tiểu Diễn, ta phát hiện ra nàng đang nhìn chằm chằm một người nam nhân, ta nhìn theo ánh mắt của nàng, không có tìm được người nam nhân kia. Nhưng nàng nhất định là đang nhìn chằm chằm một người nam nhân." "Gã nam nhân chết tiệt đó, còn có giọng nói chết tiệt trong đầu ta! Nó nói với ta, con mẹ nó méo mó, con mẹ nó buông xuống!"
Trang thứ ba. "Phùng Diên một mực ở nhà, hôm nay trời mưa to, nàng sẽ không đi đâu, nàng sẽ không đi gặp
một người nam nhân nào nữa, nhưng ta biết, trong điện thoại di động của nàng, nhất định cất giấu liên hệ của người nam nhân kia." "Ta mở điện thoại di động của nàng ra, thế nhưng ta không có tìm được, có lẽ đối với phương là dùng thân phận khách hàng, là dùng thân phận bằng hữu, có lẽ bọn họ dùng một loại mật hiệu nào đó liên hệ! Đôi cẩu nam nữ này! Cẩu nam nữ!" "Méo mó buông xuống! Lại là đồ chó hoang méo mó buông xuống, đầy trong đầu ta đều là những lời này!"
Trang thứ tư. "Ta không nên cáu kỉnh như vậy, hôm nay ta nhận ra rằng vợ của ta là yêu ta, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của ta và nàng, chúng ta mang theo tiểu Đông đi rất nhiều địa phương, tìm lại nhiều kỷ niệm, ngày hôm nay rất hạnh phúc, ta yêu họ, ta sẵn sàng bảo vệ họ bằng mạng sống của mình." "Méo mó buông xuống, ta càng ngày càng cáu kỉnh, nó phảng phất như một lời tiên tri, rồi phảng phất như đã trở thành sự thật."
Trang thứ năm. Trang thứ sáu. Trang thứ bảy... Đều là kể về cuộc sống đầm ấm tốt đẹp. Kể về Chu Trạch Thủy cùng với vợ mình Phùng Diên và con gái Chu Đông Đông. Thế nhưng Bạch Vụ có thể từ giữa các hàng chữ cảm nhận được, Chu Trạch Thủy đang sửa lại chính mình. Y muốn đối kháng với Cỗ méo mó này... Muốn để cho mình ý thức được, thể tử không có ngoại tình, con gái là con của mình. Chỉ là đến trang thứ 14, loại đối kháng này rốt cục cũng bị đánh bại. "Con hoang...nó dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy nhìn ta, đó là ánh mắt nhìn cha mình sao! Nó không phải là con của ta, nó là con hoang Phùng Diên sinh ra cùng với người khác!" "Phùng Diên hôm nay tăng ca, ta gọi điện thoại hỏi! Nàng căn bản không có tăng ca! Căn bản không có tăng ca! Kỹ nữ chết tiệt! Ta sẽ tìm ra bằng chứng! Chờ ta tìm được bằng chứng, ta nhất định sẽ làm cho ngươi hối hận!" Trang thứ 17, Chu Trạch Thủy thật sự là tìm được bằng chứng, y đã bắt đầu vụng trộm theo dõi
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT