Phiên ngoại Hoằng Dư

1. 

Mới đầu, biết mình phải tham gia tuyển chọn Hoàng Phu, trong lòng Hoằng Dư không vui.

Đối với nam nhân Đại Sở mà nói, có thể cưới được nữ nhân tôn quý nhất Đại Sở là vinh quang vô thượng, là quang tông diệu tổ. 

Huống chi, đương kim hoàng thượng đang tuổi thanh xuân, tài mạo song toàn, là tình nhân trong mộng muốn mà không có được của rất nhiều thần tử trẻ tuổi.

Chỉ là, so với việc làm một hoàng phu tôn quý nhàn tản, Hoằng Dư có suy nghĩ của riêng mình.

Hắn muốn kế thừa vương vị của phụ thân An Bình Vương, hăng hái mưu toan, thống trị thật tốt An Bình Quận, làm cho bá tánh được sinh sống sung túc giàu có, mà không phải là bị bao vây trong thâm cung, ở bên cạnh một nữ nhân xa lạ, mất đi những năm tươi đẹp của cuộc đời.

Cho nên khi diện thánh, Hoằng Dư cố ý biểu hiện bình thường, chôn vùi trong một đám con em quý tộc, để không khiến cho hoàng đế chú ý.

Hoàng Đế lười nhác ngồi trên long ỷ, giống như không hài lòng với bất kỳ ai. Nàng có lệ mà liếc nhìn qua bọn họ, cuối cùng nhìn về phía Nhiếp Chính Vương, ánh mắt long lanh, khẩn thiết.

Khi đó, Hoằng Dư không hiểu ý nghĩa của ánh mắt kia.

Sau đó không có hạ chỉ, Hoằng Dư nhẹ nhàng thở ra, trở về An Bình Quận.

Ai ngờ một năm sau, khi Hoằng Dư đã quên việc này, lại đột nhiên nhận được thánh chỉ, lệnh cho hắn vào cung ngay lập tức để thành hôn với Hoàng Đế.

Hoằng Dư rất kinh ngạc, thế mà Hoàng Đế còn nhớ rõ hắn? Hắn không nghĩ ra nàng nhìn trúng điểm nào của hắn, để hắn sửa có được không…

Thật lâu về sau, hắn hỏi nàng, lúc trước vì sao cố tình chọn hắn, nàng chỉ cười không trả lời.

Làm sao nàng có thể nó cho hắn là nàng chọn hắn đơn giản là vì hắn là biểu đệ của Nhiếp Chính Vương, giống với Nhiếp Chính Vương ba phần.

2. 

Hoàng mệnh khó trái, cho dù Hoằng Dư không tình nguyện, cũng không thể không từ biệt cha mẹ,  buồn bã vào cung.

Hôn lễ của hoàng đế cũng giống như tập tục gả cưới của dân gian, đêm đại hôn tân lang phải dùng hỉ cân (7) để nhấc khăn hỉ của tân nương. Hoằng Dư đờ đẫn cầm hỉ cân, trong lòng không có một chút chờ mong nào.

Khăn hỉ chậm rãi nhấc lên, ánh nến ấm áp tỏa lên khuôn mặt của nữ tử, xinh đẹp an tĩnh.

Hai mắt nhìn nhau, chớp mắt đã vạn năm.

Hoằng Dư trước kia đã gặp nàng vài lần, đều cách rất xa, khuôn mặt nàng lại luôn giấu phía sau màn ngọc của mũ miện, nhìn không rõ.

Lần này, nhìn sát như vậy, nàng mặc một thân màu đỏ, tóc như mây, cặp mắt ưu sầu đầy tâm sự, sâu như hồ nước, liền khuynh đảo trái tim hắn.

Hắn sững sờ ngay tại chỗ, thế mà quên mất phải quỳ xuống hành lễ.

Nàng cũng không thèm để ý, đứng lên đi ngang qua hắn, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, tự rót tự uống.

Hết ly này đến ly khác, nàng như không biết say.

Hắn nhịn không được tiến đên khuyên can nàng, đây là câu nói đầu tiên hắn nói với nàng: “Bệ hạ, uống ít một chút… Không tốt cho sức khỏe.”

Nàng ngước mắt liếc nhìn hắn một cái, đôi mắt đen như màn đêm, sương tuyết lạnh băng.

“Hoằng Dư…” Nàng khẽ than thở, nói câu đầu tiên với hắn trong đời. “Trẫm biết ngươi không thích trẫm, trẫm cũng không thích ngươi, hai chúng ta cứng rắn ghép thành đôi, có ấm ức không?”

Hắn cứng người, không biết phải trả lời nàng như thế nào.

Một lát sau, nàng lung lay đứng lên, lạnh nhạt mệnh lệnh cho hắn: “Đêm nay trẫm long thể không khỏe, ngươi đi Đông Noãn Các ngủ đi!”

Hoằng Dư im lặng sau một lúc lâu, cung kính nói: “Vâng!”

Hắn vừa mới ra khỏi phòng ngủ, “uỳnh” một tiếng cửa đóng lại.

Hắn không yên tâm nàng, chờ ở ngoài cửa, chậm chạp không rời đi.

Chỉ một lát sau, nghe được bên trong có gì không đúng, hắn dùng sức đẩy cửa, phát hiện cửa khóa ở bên trong, cũng bất chấp thất lễ, một chân giữ cửa đá văng.

Màn che trong phòng bị bốc lửa, ảnh lửa mãnh liệt liếm láp tơ lụa màu đỏ, nàng tay cầm giá nến, đứng ở bên trong biển lửa đỏ rực.

Hắn xông lên phía trước, muốn kéo nàng đi, nàng dùng sức giãy giụa: “Tránh ra, Trẫm lệnh cho ngươi tránh ra!”

Hắn khẽ cắn môi: “Bệ hạ! Đắc tội!” Rồi mạnh mẽ bế nàng lên, mang ra khỏi phòng ngủ.

Nàng bị hắn ôm trong ngực, vừa khóc vừa nháo: “Làm càn! Trẫm lệnh cho ngươi buông trẫm ra! Ngươi muốn kháng chỉ hay sao? Trẫm muốn giết ngươi! Trẫm muốn giết ngươi!”

Hắn giữ chặt tay nàng như gông cùm, không cho nàng giãy giụa, thì thầm bên tai nàng, trịnh trọng thề: “Có thể cưới được bệ hạ làm vợ là phúc phận ba đời của thần. Thần thề, cả đời bảo vệ bệ hạ, ngưỡng mộ bệ hạ, quyết không để bệ hạ phải ủy khuất. Xin bệ hạ hãy tin tưởng thần.”

Nàng đột nhiên an tĩnh lại, hai mắt đẫm lệ kinh ngạc nhìn hắn. Hắn dùng ánh mắt ôn nhu kiên định nhìn nàng, khiến cho nàng không thể hoài nghi.

Nàng không giãy giụa nữa, nằm ở đầu vai hắn, khóc nức nở như trẻ con. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play