14.
Năm ta mười chín tuổi, đã tới tuổi tự mình chấp chính.
Quân quốc chính sách quan trọng vẫn do Nhiếp Chính Vương nắm giữ, triều dã trên dưới đều là người của hắn, không ai dám nhắc đến việc để Hoàng Đế tự mình chấp chính, ta đành phải tự mình nói với Nhiếp Chính Vương.
“Thật ra, thế này, ngươi xem xem, kỳ thật… trẫm cũng đã mười tám tuổi rồi, có phải nên tự mình chấp chính không?”
Tĩnh Côn nhìn tấu chương, đôi mắt không nâng lên chút nào, nhẹ nhàng bâng quơ nói:
“Năng lực trị quốc của bệ hạ còn kém một chút, cần rèn luyện thêm mấy năm nữa.”
Ta giận quá không nhịn nổi: “Không để trẫm tự mình chấp chính, trẫm rèn luyện cái con khỉ à?”
Tĩnh Côn hớp nhẹ một hớp trà, khẽ nâng lên mắt phượng, đạm mạc liếc nhìn ta một cái: “Bệ hạ có thần là được!”
Có ngươi sao? Có ngươi thêm một ngày, thêm một ngày trẫm làm con rối.
Trong lòng ta mắng, trên mặt lại đầy ý cười: “A, đúng rồi, có Nhiếp Chính Vương là đủ rồi.”
Ngươi không muốn ta làm hoàng phu, không muốn ta, bởi vì ngươi chỉ muốn quyền thế.
15.
Năm ta hai mươi tuổi, coi trọng một đào kép.
Ta đem hắn về cung, buổi tối đều nghe hắn hát xướng: “Quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu…”
Tiếng ca lả lướt bị gió thổi qua tường cung, thổi vào Nhiếp Chính Vương phủ, thổi tới trong tai Nhiếp Chính Vương.
Hắn xách theo kiếm, đá văng cửa lớn tẩm điện của ta, một nhát kiếm thọc xuyên lồng ngực của đào kép.
Ta tức giận đến mức cả người run rẩy, nhào lên liều mạng với Tĩnh Côn, một tay hắn bóp cổ ta, nhàn nhạt nói: “Bệ hạ đi ngủ sớm một chút, nếu không muốn bị phế bỏ.”
Hắn buông ta ra, khinh thường mà liếc mắt ta một cái, bào phục màu đen rung lên, thong thả ung dung rời đi.
Ta ở lại, ngồi trong vũng máu của đào kép, ẩn nhẫn khóc thút thít.
16.
Năm ta 21 tuổi, quốc khố thiếu tiền, ta nghĩ mọi cách kiếm tiền, đã để ý đến phía khu mỏ.
Mỏ muối và quặng sắt là hai loại quặng có thể đem lại nhiều tiền nhất, những khu mỏ đó đều từ các trấn phiên vương kinh doanh, ngoại trừ phải nộp thuế mỗi năm cho triều đình, thất cả tiền thu được đều thuộc về sở hữu của bọn họ.
Trước mắt, các mỏ muối và quặng sắt thuộc Đại Sở, đặc biệt là quặng sắt lớn nhất ở huyện Tĩnh An là thuộc về đất phong của Nhiếp Chính Vương Tĩnh Côn.
VÌ thế, Tĩnh Côn nuôi hai mươi vạn binh mã khỏe mạnh. Tiếng là để bảo vệ triều đình, nhưng kỳ thật là để uy hiếp ta.
Ta tính toán, nếu có thể đem những quặng muối và quặng sắt này thu về triều đình, chỉ cần một năm là quốc khố sẽ tràn đầy, ta cũng không cần phải tăng thuế nữa.
Ta nói với Tĩnh Côn chuyện này.
Hắn quyết đoán từ chối, một tấc đất cũng không nhường nhịn.
Rốt cuộc mỗi phân mỗi tấc đều liên quan đến quyền lực.
Trên mặt ta cười cười: “Được rồi, coi như trẫm chưa nhắc đến.”
Bàn tay ta ở phía sau siết chặt thành nắm đấm.
17.
Năm ta 22 tuổi, Nhiếp Chính Vương mang binh xuất chinh đánh nước láng giềng.
Ta ở dưới cửa sổ viết chữ, hoàng phu Hoằng Dư ở một bên nói: “Ngôi vị Hoàng Đế cùng Nhiếp Chính Vương, bệ hạ cần phải vứt bỏ một bên, bệ hạ đã quyết tâm chưa?”
Ta gác bút xuống, nhàn nhạt nói: “Trẫm đã hạ quyết tâm từ rất lâu rồi.”
Ta phái người cấp báo với Tĩnh Côn, nói hoàng đế bệnh nặng, triệu Nhiếp Chính Vương hồi cung gấp.
Hai ngày sau, Tĩnh Côn vô cùng lo lắng vọt vào tẩm cung của ta.
Ta xuyên thấu qua bình phong, nhìn hắn.
Một trận gió thổi lên, thần sắc của hắn đột nhiên thay đổi, chắc là cảm giác được có gì không đúng.
Dù cho tràn ngập mùi long tiên hương, cũng không lấn át được át khí dày đặc.
Cửa điện chợt đóng lại, mấy chục tinh binh mặc trọng giáp từ bốn phía vây đánh, mấy chục thanh đao chói lọi đều chỉ thẳng vào Tĩnh Côn.
Khóe môi hắn cong lên một ý cười nhạt nhẽo.
“Bệ hạ, rốt cuộc ngài cũng đã quyết định phải giơ đao lên giết thần rồi, nhịn thật khổ phải không?”
Hắn không nhanh không chậm rút ra trường kiếm bên hông, động tác lười biếng như bình thường cầm hoa bẻ liễu, vừa ra tay một cái, trong khoảnh khắc kiếm khí mạnh mẽ, sắc bén không thể đỡ nổi.
Ánh sáng lóe lên sắc kim loại, huyết vũ (5) bay tung tóe, bắn đầy tẩm cung.
Tinh binh cuối cùng ngã xuống dưới kiếm của hắn, ta một thân long bào đứng ở bậc thềm, hờ hững nhìn hắn.
Hắn mang theo kiếm đi về phía ta.
Đột nhiên, Hoằng Dư ở một bên chém ra, ngăn đường đi của Tĩnh Côn.
Thân thủ của Hoằng Dư rất lợi hại, Tĩnh Côn thế mà bị hắn vây khốn. Hai người đánh nhau một hồi lâu, rốt cuộc là Tĩnh Côn tàn nhẫn hơn nhiều, Hoằng Dư rơi xuống hạ phong.
Chỉ trong chớp mắt, kiếm của Tĩnh Côn chém đứt đùi phải của Hoằng Vũ, đâm vào trái tim của Hoằng Dư.
Tiếp theo đó, kiếm chỉ về phía yết hầu của ta.
Trên mũi kiếm còn nhỏ máu tươi của Hoằng Dư.
“Xin lỗi vì đã giết hoàng phu của bệ hạ.” Hắn lười nhác cười, “Thần ghen ghét hắn từ lâu rồi, hiện giờ như trút được gánh nặng.”
Ta liếc mắt nhìn xác chết của Hoằng Dư, trong lòng không gợn sóng.
“Nhiếp Chính Vương ghen ghét hắn cái gì?” Ta nghiêng đầu cười nhạt.
“Ghen ghét hắn làm việc xấu hổ với trẫm? Hay là ghen ghét trẫm…” Ta vuốt ve bụng nhỏ hơi phồng lên: “mang thai con của hắn?”
Tĩnh Côn hoảng hốt chớp mắt một cái, tay cầm kiếm run run.
Thật lâu sau, hắn nhẹ nhàng thở dài: “Bệ hạ muốn cho thần chết, chỉ cần nói một tiếng là được, tội gì phải mất công như thế?”
Dứt lời, một mũi kiếm lệch về một bên, đâm thật sâu vào vai phải của ta.
Ta quật cường đứng thẳng, hai mắt nhìn chằm chằm hắn.
“Một kiếm này, là để nàng nhớ kỹ ta.” Giọng nói của Tĩnh Côn trầm xuống, lạnh thấu xương, “Tương lai ngươi quyền khuynh thiên hạ cũng được, nam nhân bên người vô số cũng được, nhưng phải vĩnh viễn nhớ kỹ ta.”
Bỗng nhiên hắn rút kiếm về, cổ tay vừa chuyển, lưỡi kiếm mạnh mẽ đâm vào ngực mình.
Một màn này khiến cho khóe mắt ta muốn nứt ra.
Trong nháy mắt, lục phủ ngũ tạng đều bốc cháy.
Đau xé lòng mà kêu lên: “Đừng!”
Lúc này ta mới ý thức được, mất đi hắn đối với ta có ý nghĩa gì.
Ta nhào lên ôm lấy hắn, thân thể nghiêng về phía sau, lại cùng với hắn ngã ra đất.
“Ngươi làm gì thế…” Ta ôm lấy mặt hắn, nói năng lộn xộn, “Ngươi không phải thích quyền thế hay sao? Giết ta rồi, ngươi cái gì cũng đều có! Vì sao lại không giết ta? Vì cái gì… Vì cái…”
Hắn mỉm cười, tay dính đầy máu vỗ về mặt của ta: “Không có nàng, quyền khuynh thiên hạ lại có nghĩa gì đâu?”
“Thần luôn muốn vĩnh viễn bảo hộ bệ hạ ở dưới cánh chim… Chỉ là thần đã quên rằng bệ hạ cũng sẽ lớn lên, một ngày nào đó cũng không cần thần phải che chở…”
“Tuyết Thành…” Hắn quyến luyến nhìn ta, lần đầu tiên gọi tên của ta, “Kiếm sau nàng không phải hoàng đế, ta không phải Nhiếp Chính Vương…”
Câu nói tiếp theo hắn không nói tiếp nữa.
Cặp mắt kia, có khi lạnh nhạt, có khi hung ác nham hiểm, có khi sâu không lường được, có khi mắt phượng ôn nhu, chậm rãi nhắm lại.
Nỗi buồn đau như cắt, như ăn xương móc tim, ta tiếp tục gọi tên của hắn, càng ngày càng thê lương, thiên địa đều ảm đạm.
Tĩnh Côn, kiếp sau nếu ta không phải là hoàng đế, nếu chàng không phải là Nhiếp Chính Vương, hãy cưới ta có được không?