Maine im lặng ăn sạch dĩa đồ ăn, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Tạ Sâm, ánh mắt phức tạp. Một lúc lâu sai hắn mới nhẹ mỉm cười nói: “Ngon lắm, cảm ơn cậu.”
“Anh khách sáo rồi.” Tạ Sâm cười cong mắt, hai con ngươi đen trong vắt, vừa nhìn thanh giá trị trên đầu Maine vừa nói: “Nếu anh thích thì ngày nào tôi cũng nấu cho anh ăn.”
Giá trị cảm kích của mỗi người dao động từ 1 đến 10, người có giá trị cảm kích càng thấp thấp thì càng dễ chinh phục trong đó độ khó của quá trình chinh phục là đạt được giá trị cảm kích cao nhất. Do đó một số người có giá trị cảm kích là 10 dù mỗi lần chỉ cho giá trị cảm kích thấp nhưng lại dễ thu thập hơn những người chỉ có giá trị cảm kích là 1,2.
Đây cũng là lý do tại sao khi Tạ Sâm gặp Maine thì y lại kích động như vậy, chỉ cần nấu bữa sáng đã có thể thu được hai giá trị cảm kích.
Giá trị cảm kích của mỗi người sẽ được reset mỗi ngày, sáng mai thanh giá trị của Maine sẽ về 10/10.
Ánh mắt Tạ Sâm đầy mong chờ nhìn Maine, trong lòng không ngừng tính toán. Nếu ngày nào cũng có thể thu được 2 giá trị thì sau năm ngày y đã có thể kích hoạt được thực vật đầu tiên!
Maine ngạc nhiên nhìn y sau đó rũ mắt nói: “Không cần.” Sau đó hắn giương mắt nhìn y, ánh mắt sắc bén: “Mục đích của cậu là gì?”
Tạ Sâm ngạc nhiên khi thấy hắn lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, ban nãy còn là hoàng tử tao nhã thoắt cái đã biến thành kỵ sĩ nghiêm nghị, rõ ràng là cùng thế hệ với y lại còn đẹp trai nhưng hắn lại khiến người ta thấy áp lực vô hình khi đối diện với ánh nhìn đó.
“Tôi chỉ muốn kết bạn với anh thôi.” Tạ Sâm giơ ba ngón tay lên thề: “Hoàn toàn không có ý đồ gì đen tối.”
Maine nhìn y chằm chằm, Tạ Sâm cũng tròn mắt nhìn hắn, đôi mắt rõ ràng không chút chột dạ. Maine thu lại khí thế, đúng dậy nói: “Tôi không cần bạn.” Hắn nhìn đồng hồ: “Năm phút sau tôi phải đi thi.”
Tạ Sâm lại nghe câu không cần bạn của hắn, y vốn định nói gì đó nhưng nghe hắn nói vậy thì cũng biết điều, không dài dòng chỉ vội nói: “Tôi sẽ dọn dẹp ngay đây.”
Y cúi đầu giải quyết gọn miếng trứng chiên, duỗi tay tính dọn dĩa đồ ăn thì lại đúng lúc đụng phải tay Maine cũng đang dọn bàn.
Maine nhướng mày nhìn y: “Cố ý tiếp xúc da thịt với tôi?”
“Khụ khụ khụ….” Tạ Sâm còn đang nhai trứng, nghe hắn nói vậy thì bị sặc, ho khù khụ. Y nhanh chóng rút tay lại, đưa tay che miệng.
“Uống nước.” Maine cầm ly nước trên bàn đưa cho y.
Tạ Sâm uống liền mấy ngụm nước mới thấy tạm ổn, làn da trắng nõn ửng hồng, từ má đến tận gáy. Y trừng mắt nhìn Maine nhưng do đôi mắt còn đọng nước mắt nên không có chút uy hiếp nào.
“Đừng nói giỡn lúc người ta đang ăn chứ!”
Maine thấy y vậy thì trong lòng bỗng thấy rung rinh, hắn không trả lời y mà đánh trống lảng sang chuyện khác: “Cậu chắc chắn là giống cái.”
Tạ Sâm ngẩn người một lúc mới phản ứng lại, ở thế giới này giống cái = phụ nữ, ý hắn là y là đồ ẻo lả sao?
Y giống như bị điện giật, nảy người lên: “Nói bậy bạ, tôi là đàn ông, đàn ông đích thực.” Nói xong y cong tay lên, gồng cơ bắp: “Nam, giống đực, hàng thật giá thật!”
Maine không nhịn được mỉm cười, hắn đã rất đẹp trai nên khi cười rộ lên như có gắn thêm effect cánh hoa hồng bay lả tả phía sau khiến Tạ Sâm ngây người. Tuy rằng y rất không vui vì bị hắn nghi ngờ độ nam tính nhưng y vẫn không nhịn được điên cuồng gào thét trong lòng: ‘Đã quá Tổ quốc ơi, hú hú!!!’
Vượt mức pickleball rồi!!
Maine mặc áo thun đen ngắn tay, khi hắn cười lại vòng tay phải lên trước, làm lộ rõ bắp tay phải sau đó khoanh tay, cong môi, mặt đầy ý cười nhìn Tạ Sâm.
Tạ Sâm nhìn lại bắp tay khiêm tốn của mình rồi lại nhìn bắp tay chắc nụi của đối phương, vừa rắn chắc vừa đầy sức sống thì lặng lẽ hạ tay xuống.
Vì để giảm sự ngại ngùng, y khom lưng chồng hai cái dĩa đồ ăn trống lên nhau sau đó vờ dọn dẹp. Khi y ngẩng đầu lên thì thấy Maine đang chỉnh lại quần áo, vẫn mỉm cười nhìn y.
Tạ Sâm chép miệng: “Là chênh lệch giữa đồng loại thôi, tại tôi không thường xuyên tập gym nên mới vậy.”
Kiếp trước do cuộc sống áp lực quá lớn nên y cũng không có tinh thần do đó không có thói quen tập gym hơn nữa lại ăn uống thiếu cân bằng nên dáng người mới không phát triển cường tráng.
Nghĩ như thế y hừ nhẹ nói: “Đợi tôi tập luyện một thời gian đi, chắc chắn sẽ không thua kém anh… Quá nhiều.”
Phản ứng của y làm Maine khó hiểu: “Cậu không thích làm giống cái sao? Tuy rằng Khế ước thú của cậu vẫn chưa thức tỉnh nhưng nhìn thể trạng và khuôn mặt của cậu có lẽ cậu sẽ thành giống cái.”
Ở chỗ này giống cái phải lấy chồng đẻ con đúng không?! Tạ Sâm nghĩ đến thôi đã rùng mình: “Tôi chắc chắn là giống đực!!”
Maine lướt qua khuôn mặt vừa đáng yêu vừa mềm mại của y rồi nói: “Nếu cậu chắc chắn như vậy có lẽ là đã cảm ứng được Khế ước thú, chắc không bao lâu nữa là thức tỉnh thôi.”
Tạ Sâm chưa từng cảm ứng được gì nhưng cũng không bận tâm mãi vấn đề bản thân có thể sẽ thành giống cái, y gật đầu đại rồi bưng chồng dĩa vào phòng bếp: “Tôi dọn nhanh lắm.”
Tạ Sâm từ phòng bếp đi ra đã thấy Maine thay xong đồ ra ngoài, áo thun có nón màu đen, quần và giày cũng đen nốt, cả người mặc một màu đen, còn đội nói lưỡi trai, tỏa ra khí chất đừng ai đến gần nhưng khuôn mặt hắn lại quá thu hút ánh nhìn.
Ra khỏi chung cư, Maine hỏi: “Tôi đến trường, còn cậu?”
Tạ Sâm vẫn còn lo nghĩ đến chuyện tìm việc: “Mai tôi mới thi, anh đi trước đi, tôi đi dạo vòng vòng đây thôi.”
Maine cũng không hỏi nhiều: “Chỗ này khá vắng, cậu có muốn quá giang đến trung tâm thành phố không?”
Tạ Sâm mở bản đồ ra xem, phát hiện nơi này không cách xa nhà máy mà y xin việc hôm qua là mấy, vẫn thuộc khu An Quảng hơn nữa xung quanh có không ít nhà máy và cửa hàng.
“Không cần đâu, chỗ này có nhiều cơ hội tìm việc, cứ để tôi dạo vòng vòng là được.”
Maine gật đầu, hắn đi về phía gara rồi lái xe bay rời đi.
Tạ Sâm đi theo bản đồ, xin quá giang xe, hỏi hết chỗ này đến chỗ khác thậm chí còn chấp nhận đi xa để xin việc. Y đi xin mười mấy chỗ, có chỗ thì từ chối trực tiếp, có chỗ lại cho y cơ hội phỏng vấn, cuối cùng không đủ điều kiện nên cũng không được nhận.
Bằng tốt nghiệp ở hành tinh Brent là chứng nhận tính chuyên môn và thực hành của trường học dành cho học sinh, kiểm tra vừa nghiêm khắc vừa công bằng nên nó tương đương với chứng nhận năng lực trong mắt nhà tuyển dụng.
Do đó ở thế giới này nếu không có bằng tốt nghiệp thì thật sự rất khó xin được việc.
Tạ Sâm ăn đại hộp cơm hộp, bất lực đi trên đường. Sáng giờ y gần như đã đi hết khi bây giờ đang ở nơi giao nhau giữa khu An Quảng và khu Cẩm Tú – trung tâm của Tinh thành.
“Meow…”
Đột nhiên có một tiếng mèo kêu não ruột từ bên trên truyền đến, Tạ Sâm hốt hoảng nhìn xung quanh, một cái bóng trắng xẹt qua và những giọng nói đầy lo lắng vang lên từ cửa sổ phía trên.
Ngay sau đó bóng trắng kia lướt qua, điên cuồng chạy về phía y, vừa chạy vừa kêu meow rất hung dữ, y theo bản năng nép sang một bên, dựa vào tường.
Bóng trắng lướt qua y, y thở phào nhẹ nhõm sau đó bóng trắng đó len lén tiến đến chân y, không ngừng cọ qua cọ lại ống quần của y, ngửa đầu kêu: “Meow~”
Tiếng kêu không giống ban nãy, nhu mì hơn rất nhiều.
Tạ Sâm trừng mắt nhìn bé con dưới chân, nó là một con mèo lông dài toàn thân trắng bốc, mắt hai màu, mắt trái màu vàng, mắt phải màu xanh lam, cực kỳ xinh đẹp. Y không kiềm được cảm thán trong lòng, mèo Ba Tư lông dài siêu xinh yêu!
Y ngồi xổm xuống, đưa tay xoa đầu bé mèo, bé mèo cũng cọ đầu vào lòng bàn tay y, tiếng kêu càng lúc càng mềm mại thậm chí còn pha lẫn chút lười biếng.
“Cậu là dưỡng hộ sư sao?” Một giọng nói dịu dàng xen lẫn kinh ngạc vang lên.
“Cảm ơn cậu nhiều lắm, tôi cứ sợ nó sẽ đi lạc mất.” Một giọng nói nghẹn ngào từ phía khác truyền đến.
Ngay lập tức trước mặt Tạ Sâm xuất hiện một hàng chữ nhỏ: [Năng lượng cảm kích: 1; Tổng giá trị: 3]
Y giương mắt lên nhìn phát hiện trước mặt mình có hai người đàn ông, một người mặc áo trắng, một người mặt áo xanh lam.