“Chỉ khi ngươi cút khỏi Trung Nguyên, chúng ta mới yên tâm.”
“Không thích nữ nhân, lại đi thích nam nhân, ngươi hèn hạ như vậy sao?”
Ta cầu xin bọn họ nghe ta giải thích, ta cầu xin họ tha cho ta một con đường sống.
Nhưng họ chỉ nói ta là kẻ điên.
Không, bọn họ mới là kẻ điên!
Lý Miên nói ta còn phóng đãng hơn cả kỹ nữ thanh lâu.
Hắn kể cho thiên hạ nghe chuyện hắn và ta từng ân ái ra sao.
Hắn thực sự muốn ta chết sao?
Ta như kẻ phát điên, lúc nào cũng có cảm giác có người vây quanh, chửi rủa, đuổi đánh ta.
"Chu Nguyên, cút khỏi Trung Nguyên!"
"Còn dám thích nam nhân? Ngươi không thấy ghê tởm sao?"
"Có phải vì ngươi đoạn tụ, nên công chúa mới tức chết không?"
"Đi chết đi, đừng làm ô uế đất này nữa!"
Đúng… ta nên chết.
Chỉ có cái chết mới giải thoát được ta.
Phải rồi, Lý Miên không cho ta chết. Nhưng ta cứ chết xem hắn làm gì được ta?
Ta biết, từ lúc ta bị đuổi khỏi kinh thành, hắn vẫn luôn sai người theo dõi ta.
Chỉ vì hắn muốn chắc chắn rằng ta còn sống, muốn ta phải sống không bằng chết.
Ta bước đến vách núi.
Dưới chân là vực sâu không thấy đáy.
Nhưng ta không sợ hãi.
Chỉ cần nhảy xuống, tất cả sẽ chấm dứt.
Ngay lúc đó, giọng của Lý Miên vang lên từ phía sau.
“Chu Nguyên! Ta không cho phép ngươi chết!”
Ta quay lại nhìn hắn.
Thật nực cười.
“Ngươi thích hành hạ ta đến vậy sao?”
“Ngươi nói ta giết chết Tô Uyển. Nếu đúng là ta giết, vậy ta dùng mạng này để bồi thường, được chưa?”
“Chu Nguyên! Lại đây! Ta đã nói không cho phép ngươi chết!”
Hắn tiến một bước.
Ta lùi một bước.
Đến khi sau lưng không còn đường lùi nữa, một chân ta đã bước ra mép vực.
Ta mỉm cười nhìn hắn.
"Lý Miên, kiếp sau… ta không muốn gặp lại ngươi nữa."
Nói rồi, ta dang tay ra, ngửa người về sau, nhắm mắt lại…
"Chu Nguyên!"
Giọng của Lý Miên vang vọng khắp núi rừng, kinh động đến mấy con chim, làm chúng hoảng hốt bay đi.
Lần này, ta thực sự nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc.
Ta sẽ không còn phải sống một cuộc đời đau khổ như thế nữa.
Nhưng ta không ngờ, hắn vẫn không buông tha cho ta.
Ta mơ một giấc mộng.
Trong mơ, ta quay lại khoảnh khắc lần đầu gặp gỡ Lý Miên.
Khi ấy, mọi thứ vẫn đẹp đẽ biết bao…
Ta bị dân chúng kinh thành đuổi ra ngoài.
Ta bị đánh đến thê thảm , khuôn mặt sưng vù như đầu heo, suýt chút nữa tưởng rằng mình sẽ bỏ mạng nơi đầu đường xó chợ.
Trong cơn mê man, ta lờ mờ nhìn thấy một thiếu niên áo tím đang chậm rãi bước tới.
Hắn lấy ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau đi vết m.á.u trên mặt ta.
Ta mơ hồ hỏi:
“Ta chết rồi sao? Ngươi là tiên nhân ư?”
Hắn lắc đầu:
"Không, ta tên Lý Miên. Ta đưa ngươi đi."
Hắn cõng ta trở về Đông Cung, mặc kệ dân chúng phản đối.
Hắn đứng trước mặt bọn họ, kiên định nói:
"Biết lỗi mà sửa, không gì tốt đẹp hơn. Hắn là con của trung thần, chắc chắn không phải kẻ xấu."
Hắn không bận tâm đến bất kỳ lời dị nghị nào, cưỡng ép giữ ta lại Đông Cung.
Hắn đối xử với ta rất tốt.
Rất nhanh, chúng ta xác định quan hệ, rồi lại rất nhanh, chúng ta chìm vào lưới tình.
Hắn từng nói:
“Ta sẽ là chỗ dựa của ngươi.”
Bây giờ nghĩ lại…
Thật là nực cười.
Mọi thứ hắn làm, chỉ để sau này có thể sỉ nhục ta một cách trọn vẹn hơn.
Cũng thật khổ thân hắn, giả vờ lâu đến vậy…