Ta không dám lên tiếng.
Đã quen với những thủ đoạn tàn độc trong cung, ta trốn trong động suốt một ngày một đêm.
Cuối cùng, khi có người phát hiện ra ta mất tích và tìm thấy ta, chuyện công chúa tư thông với người khác cũng bại lộ.
Nhưng lời đồn lan truyền trong cung lại là ta có tư tình với công chúa.
Hoàng đế lệnh cho ta cưới công chúa.
Ta lấy cái chết ra chống lại.
Nể tình gia tộc ta công trạng hiển hách, lại không muốn khiến cựu thần đau lòng, hoàng đế cuối cùng vẫn đồng ý tha cho ta.
Nhưng cái giá phải trả là ta bị cấm gặp thánh nhan.
Ta vừa rời khỏi cung, tin tức lập tức lan ra, công chúa qua đời.
Ta trở thành kẻ bạc tình trong miệng dân chúng, ai nấy đều phỉ nhổ.
Chỉ cần thấy ta, họ sẽ ném lá rau héo và trứng thối vào ta.
Không còn cách nào khác, ta rời kinh thành, trốn trong một ngôi miếu đổ nát.
Nhưng ngay cả khi đó, vẫn có người không buông tha ta.
Chúng đánh ta đến mức gần chết.
Ngay lúc đó, có người xuất hiện ngăn cản.
Là Lý Miên.
Hắn đưa ta về Đông Cung, cho ta một thân phận mới.
Hắn ngày đêm chăm sóc ta.
Đường đường là thái tử cao quý, vậy mà lại tự tay sắc thuốc cho ta.
Hắn luôn ở bên ta, cùng ta vượt qua quãng thời gian tăm tối đó, giúp ta không còn phải trốn chui trốn lủi nữa.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, ngay từ đầu, tất cả đều là kế hoạch của hắn.
Hắn đẩy ta vào vực thẳm, rồi lại vươn tay kéo ta về phía ánh sáng mà hắn đã bày sẵn.
Không hổ là người trong hoàng cung, hắn hiểu rõ nhất cách giết người mà không cần dùng đao.
So với nỗi đau thể xác, sự giày vò trong lòng mới là đáng sợ nhất.
Hắn biết ta là đoàn tụ, vậy mà vẫn chủ động tiếp cận ta.
Từng bước, từng bước khiến ta yêu hắn, chỉ để tự tay đẩy ta xuống địa ngục.
Hắn dùng dao rạch đi vết bớt trên tay ta.
Đau.
Đau đến tận linh hồn.
Hắn không hề dừng tay, còn nhấc d.a.o lên, vỗ nhẹ lên mặt ta, giọng điệu lạnh lùng:
"Ai ai cũng nhận ra vết bớt này của ngươi. Mai ta sẽ đem nó treo ở cổng thành, để bọn họ nhớ kỹ hơn nữa."
Lý Miên yên lặng nhìn máu từ cánh tay ta chảy xuống.
"Mới chỉ là khởi đầu thôi."
Ta đau đến co giật, trán vã đầy mồ hôi.
Ta không phân biệt được trên mặt mình là nước mắt hay mồ hôi nữa.
Giá như ta đã c.h.ế.t trong tay Hung Nô thì tốt biết bao.
Giá như ta đã c.h.ế.t trong ngôi miếu đổ nát đó thì tốt biết bao.
Giá như ta chưa bao giờ yêu Lý Miên… thì tốt biết bao.
Lý Miên thực sự đã làm được.
Hắn treo tấm da ấy ở cổng thành để thiên hạ chiêm ngưỡng.
Ban đầu, dân chúng chỉ thấy ghê sợ. Nhưng sau đó, Lý Miên sai người lan truyền tin tức mỗi ngày.
Dần dần, cả kinh thành đều biết đó là da của ta.
Bọn họ xì xào bàn tán rằng ta là kẻ đoàn tụ, mắc bệnh ô uế.
Họ nói ta đã đắc tội với người khác, nên mới bị lột da thị chúng.
Bọn họ ném ta ra ngoài.
Khi ta lê bước qua phố chợ, có người nhận ra ta.
Từng cọng rau thối, từng quả trứng ung bay về phía ta.
Lũ trẻ con cười vang, cầm đá ném ta.
“Cút đi! Đừng để bệnh tật của ngươi lây sang bọn ta!”
Cứ thế, ta bị xua đuổi ra khỏi thành.
Thương tích đầy mình, ta lê thân vào ngôi miếu đổ nát.
Một lần nữa, nó lại trở thành chốn dung thân duy nhất của ta.
Lý Miên thực sự hận ta đến thế sao?
Hắn không tiếc phá hủy ta, khiến ta trở thành một con quái vật trong miệng người đời.
Ta là quái vật ư?
Ta là thứ ô uế ư?
Không ai yêu ta.
Không người thân, không bằng hữu.
Người ta yêu, lại chỉ muốn ta chết.
Thật nực cười…
Ta đã rời khỏi kinh thành, vậy mà vẫn có kẻ không buông tha.