Buổi tối Chung Tình làm một bàn thức ăn lớn chiêu đãi Nhạc Viện, ít nhiều gì Nhạc Viện cũng có chút ngượng ngùng. Lúc nói chuyện với Chung Tình bà cũng có chút câu nệ, Chung Tình không nói gì, coi như đã quen.
"Con xem cái kế hoạch đó rồi à, sao đầu óc con lại giỏi như vậy chứ. Chú nói với con chuyện này, trước đây chú đã lo lắng rất lâu, mấy người này là khó quản nhất, chú cũng thử nhiều cách nhưng cuối cùng đều không thành công." Sau khi ăn xong, Chung Giang Hải lại nói với Chung Tình về chuyện quản lý xưởng.
"Thật ra cũng không khó như vậy, đãi ngộ ở vườn của chúng ta tốt mà, chú cũng phát hiện rồi chứ. Chúng ta cũng không thiếu công nhân, sở dĩ những công nhân này càng ngày càng mệt mỏi cũng là bởi vì cuộc sống trong nhà xưởng khô khan." Chung Tình vừa cười vừa nói.
Chung Giang Hải cũng gật gật đầu, ra hiệu cô nói tiếp.
"Thực ra cũng không khó đến thế, bọn họ không muốn rời đi, chỉ là muốn than thở một chút rồi vụng trộm lười biếng thôi. Chúng ta phải tìm biện pháp khiến họ không lười biếng được nữa, như vậy là có thể đạt được mục tiêu của kế hoạch rồi.”
Cái gọi là biện pháp của Chung Tình chính là để cho chính họ tìm được một vị trí của mình. Việc này không hề khó, thật sự mà nói, ai cũng có thể chấp nhận được, nếu thật sự đã xác định được vai trò của mình thì bắt tay vào làm cũng chẳng còn khó khăn gì nữa.
"Chú nói chứ vẫn là con giỏi giang, đầu óc này mà đặt vào môi trường doanh nghiệp thì chắc chắn sẽ phát huy tác dụng lắm. Nếu vườn trái cây chúng ta không có con thì vườn trái cây của chúng ta cũng không thể có được ngày hôm nay.” Chung Giang Hải nói xong liền bắt đầu cảm khái, Chung Tình có chút xấu hổ, đưa cho ông một cốc nước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play