CHƯƠNG 6

Ngu Thanh Thanh lười biếng tựa mình trên án, tay nâng chén trà, đầu ngón tay lướt nhẹ vành ly, cảm nhận chút lạnh lẽo. Dưới chân là thùng gỗ đầy nước ấm, tỏa ra hơi nóng dễ chịu, hòa cùng cánh hoa được A Nặc cẩn thận chuẩn bị.

Nàng buông chén trà, dời mắt sang hộp điểm tâm Lục Vọng tặng.

Điểm tâm bên trong đã bị nàng tiêu diệt sạch sẽ, nhưng cái hộp thì nàng quên trả lại hắn.

Nàng dùng đầu ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn chạm trổ trên hộp, theo từng đường nét tinh xảo di chuyển, bộ dạng nặng trĩu tâm sự.

A Nặc đang cúi người rải thêm cánh hoa vào thùng gỗ, dường như muốn phủ kín mới thôi.

“A Nặc. Muội nói một người luôn vô cớ chủ động mang đồ ăn ngon cho muội, là có ý gì?” Ngu Thanh Thanh nghĩ mãi không ra, dứt khoát nhờ người bên cạnh giúp đỡ. 

A Nặc nghe vậy, không ngẩng đầu, đưa tay thử độ ấm của nước: “Có lẽ người đó là đầu bếp?”

“...Không phải.”

“Vậy là người hầu? Như nô tỳ chăm sóc tiểu thư vậy.”

“Cũng không phải. Chỉ là người thường, không có quan hệ đặc biệt, à nếu có, thì như ta và đại sư huynh, là sư tỷ và sư đệ. Vị sư đệ kia chủ động mang đồ ngon cho sư tỷ.”

Ngu Thanh Thanh theo bản năng che miệng, cảm thấy mình tiết lộ thông tin hơi nhiều.

May mà A Nặc không nhận ra: “Vậy thì bình thường mà? Sư đệ mang đồ ăn cho sư tỷ là phải rồi, lẽ nào ngược lại?”

“Là vậy sao? Nhưng họ không nên có loại quan hệ đó mà.”

Đầu ngón tay nàng lần lượt rơi xuống, gõ vào hộp điểm tâm, phát ra âm thanh liên tục có tiết tấu, hòa cùng tiếng tim đập thình thịch của nàng.

Theo lý mà nói, nàng và Lục Vọng đáng lẽ phải khắc khẩu như nước với lửa. Dù Lục Vọng là nam chính cao lãnh chính phái, thì nàng cũng chỉ đơn phương ức hiếp, không nên có cái gọi là quan hệ sư tỷ đệ hòa thuận.

Huống chi, vốn dĩ họ không nên là sư tỷ đệ đồng môn!

Vấn đề nằm ở chỗ này, Lục Vọng đáng lẽ sẽ không phản ứng nàng, để nàng đơn phương bắt nạt, nhưng giờ đây y lại tỏ ra như chủ động tiếp cận nàng.

Chẳng lẽ vì thành đồng môn, nên nam chính muốn làm thân?

Nàng nhớ lại vị ngọt của những miếng điểm tâm, như còn vương trên đầu lưỡi, kích thích vị giác nàng.

Biết vậy đã kiên quyết cự tuyệt.

Ăn đồ người ta mà cảm thấy áy náy, sau này nàng còn mặt mũi nào nói những lời châm chọc, hoàn thành nhiệm vụ.

Đều tại Lục Vọng.

Sao y lại mang theo điểm tâm ngon đến vậy.

Còn chủ động mang ra dụ dỗ nàng.

A Nặc thoáng thấy vẻ ảo não trên mặt nàng, nghi hoặc tiến lên, dùng tay xoa bóp vai nàng, giúp nàng thả lỏng: “Chắc tiểu thư đi học đường hôm nay mệt rồi.”

“Đúng vậy, tuy rằng chẳng làm gì, nhưng vẫn vất vả ta.” Nàng bưng chén canh nóng hổi, lộ vẻ nhàn nhã, như con mèo nhỏ liếm láp món ngon, khẽ tự mãn.

Mát xa vừa đủ lực của A Nặc khiến nàng càng thêm thư giãn.

“Phải rồi tiểu thư. Hôm nay trên đường đưa người về từ chủ phong, nô tỳ nghe được mấy đệ tử nói chuyện phiếm. Họ nói… Thôi, chuyện phiếm thì không nên kể cho tiểu thư nghe, bẩn tai người.”

“…”

Người đâu, lôi mấy kẻ nói chuyện nửa vời này ra ngoài! Rồi lặp đi lặp lại những câu chuyện bát quái giật gân bên tai họ.

“Không sao, kể đi, ta có thời gian.”

Ngu Thanh Thanh vểnh tai.

A Nặc nhớ lại: “Là về cái tên họ Lục kia, tiểu thư có biết vì sao hắn được chưởng môn mang lên núi không?”

Chuyện này nàng thật sự không biết.

Hiểu biết của nàng về Lục Vọng chỉ giới hạn ở việc hắn sẽ hắc hóa, rồi tiêu diệt bọn họ, trở nên âm trầm đáng sợ, sau này gặp lại nữ chính thiện lương ngây thơ, được nàng ấy dùng trái tim ấm áp cảm hóa, cứu rỗi khỏi bóng tối.

Còn quá khứ của hắn, đó là chuyện nữ chính sẽ khám phá, không phải việc của ác độc nữ phụ như nàng.

Nhưng nàng vẫn hứng thú bát quái một chút.

“Nghe nói là vì chưởng môn thích mẫu thân hắn, nên cố ý thu lưu. Cho nên mọi người đều cho rằng hắn sẽ bái sư chưởng môn.”

“Vậy phụ thân hắn đâu? Không quản sao?”

“Đó mới là vấn đề lớn.” A Nặc ngừng tay, thần bí cúi đầu, ghé sát lại, hạ giọng, như sợ tai vách mạch rừng: “Nghe nói phụ thân hân bị mẫu thân hắn một kiếm đâm chết…”

Ngu Thanh Thanh kinh ngạc rút hai chân khỏi thùng gỗ, đặt lên thành thùng, bị tin tức động trời này làm choáng váng, mất hồn một lúc lâu mới tìm lại được suy nghĩ.

“Trời ạ. Vậy, vậy mẫu thân hắn đâu?”

“Cái này nô tỳ không biết.” A Nặc lắc đầu, “Nô tỳ chỉ biết nhà mẫu thân hân cũng là đại tông môn, hình như là gia tộc hàng yêu trừ ma nổi tiếng ở Kiềm Đô. Mọi người đoán, chắc là vì có chút duyên nợ với chưởng môn, nên cố ý đưa đến Thăng Vân Tông, nhưng sợ bị người ta bàn tán, nên cho hắn ở ngoại môn trước, qua đại hội thí luyện đường đường chính chính vào bái sư.”

“Bất quá, lúc mới lên núi, trên người hắn toàn là vết thương, gân cốt đều đứt đoạn, chưởng môn và mấy vị trưởng lão y thuật phải tốn rất nhiều công sức mới cứu sống được. Sau đó thì cho hắn đến Tàng Thư Các làm việc vặt, coi như là dưỡng thương.”

Ngu Thanh Thanh cảm thán: “Vậy chưởng môn thật sự đối xử tốt với hắn.”

“Đúng vậy.” A Nặc thu lại vẻ thương cảm, “Người này thân thế phức tạp lắm, theo nô tỳ thấy, tiểu thư nên tránh xa hắn. Nghe bọn họ nói chuyện, nô tỳ cảm thấy tên họ Lục này có nhiều chuyện lắm, đừng để liên lụy đến tiểu thư. Lão gia và phu nhân sẽ lo lắng.”

“Muội nói đúng.” Ngu Thanh Thanh gật đầu cho có lệ.

Nhưng đây đâu phải chuyện nàng có thể tránh.

“Nhưng cũng chưa chắc là thật.”

Ngâm chân xong, người ấm áp hẳn, nàng cởi áo khoác, chui vào chăn ấm, ngủ sớm. Mấy chuyện bát quái vừa nghe đã bị nàng ném ra sau đầu, chỉ còn tiếng ngáy khò khò.

-

Máu nhuộm trời, lửa cháy ngút trời.

Chuôi kiếm nắm trong đôi tay xanh xao, mũi kiếm sắc bén không chút do dự rạch da thịt, máu đỏ tươi trào ra, nhuộm hồng lòng bàn tay, hơi ấm tuôn trào không ngừng.

“Lục Vọng…”

Tiếng rên rỉ bên tai thống khổ đến vậy.

Hắn nắm chặt vết thương, mắt đầy vẻ kinh hãi không dám tin. Máu đỏ tươi trong lòng bàn tay nhắc nhở hắn, tất cả đều là sự thật.

Vết thương không biến mất, máu vẫn chảy, từ vai xuống, nhuộm đỏ y phục trắng, đến khi cạn kiệt, không còn tiếng động.

“Vì cái gì… vì cái gì…”

Lục Vọng đột ngột mở mắt.

Đồng tử kinh hãi tột độ, một lúc sau mới tan biến, bình tĩnh trở lại.

Hắn ngồi dậy, mở to miệng thở dốc, để trái tim hoảng loạn dần bình tĩnh.

Hai tay hắn nắm chặt chăn, cảm xúc chấn động trong lòng vẫn đang tiêu hóa, mồ hôi trên trán nhắc nhở hắn vừa gặp ác mộng.

Hắn hắt nước lạnh lên mặt, muốn cho chính mình tỉnh táo hơn chút.

Quả nhiên có hiệu quả.

Vừa mở mắt, bọt nước từ hốc mắt và lông mi nhỏ giọt, tóc mái ướt đẫm, thêm vài phần chật vật. Hắn nhìn mình trong gương đồng, tay trái xoa cổ, nhẹ nhàng xoa bóp, như thể nơi đó từng đau đớn.

Chẳng mấy chốc sẽ đến giờ đến học đường.

Lục Vọng không nán lại, tay trái phẩy qua đỉnh đầu, tóc ướt nháy mắt khô ráo. Hắn không chút do dự mặc đạo phục xanh lục, dùng dây buộc tóc dài lên, cầm kiếm và đồ đạc trên bàn, bước ra khỏi phòng.

Ngu Thanh Thanh ở Thanh Quyết Các phía nam, cách xa nơi hắn ở, lại đi ngược hướng chủ phong.

Hắn không đến đó, mà chờ ở cây cầu dài dẫn đến chủ phong. Hắn nhìn tấm biển lớn treo cao trước cửa cầu, đề hai chữ "Lưu Niệm" ngay ngắn xinh đẹp, tựa mình vào cột đá bên cửa, chờ Ngu Thanh Thanh đi qua.

“Lục Vọng? Ngươi làm gì ở đây?”

Ngu Thanh Thanh hôm nay cũng mặc đạo phục xanh lục, chỉ là A Nặc chê đạo phục quá xấu, lại đơn điệu, nên đã thêm một chiếc áo ngắn màu trắng làm trang trí.

Hai búi tóc trên đỉnh đầu như tai mèo cũng là do đôi tay khéo léo của A Nặc tạo nên, hai bên mai để bốn bím tóc nhỏ, thả trên vai, trông nghịch ngợm đáng yêu.

Vừa thấy Lục Vọng, nàng lại có cảm giác hắn sắp đút đồ ăn cho mình, nhất là khi thấy hộp thức ăn trong tay hắn.

“Ta vừa ăn xong, no lắm rồi.” Nàng vội xua tay.

Nhưng Lục Vọng lại cười khẽ: “Bài tập của giáo tập trận tu, sư tỷ viết chưa?”

“Bài tập? Là gì vậy?” Ngu Thanh Thanh ngơ ngác.

Nàng thậm chí còn không biết mình đã học khóa trận tu.

Lục Vọng như thần cơ diệu toán, mở hộp đựng sách, lấy ra một tờ giấy đầy chữ, đưa cho nàng: “Chép chính tả khẩu quyết trận pháp hôm qua.”

Ngu Thanh Thanh cầm lấy xem kỹ, quả nhiên là một đống khẩu quyết, chữ viết sạch sẽ tinh tế, từng nét bút nghiêm túc, khác hẳn nàng, người chẳng nhớ gì.

“Sao ngươi biết ta…” Nói ra mới thấy câu này vô nghĩa, hôm qua hắn ngồi cạnh nàng, sao lại không biết.

“Ngươi chép giúp ta, vậy ngươi thì sao?”

Lục Vọng lại lấy ra một tờ, chữ viết trên đó không giống hệt tờ nàng đang cầm, nhưng cũng tương tự.

“Tối qua định nhắc sư tỷ, nhưng ta đến thì sư tỷ đã tắt đèn ngủ rồi.”

Ngu Thanh Thanh ngượng ngùng sờ mũi.

“Ta ngủ sớm lắm.”

“Dù sao, cảm ơn ngươi. Lần sau ta sẽ chép giúp ngươi, nếu ta nhớ.”

Có người làm bài tập hộ, thật là sung sướng.

Ngu Thanh Thanh mãn nguyện bước qua cầu.

“Xem ra ngủ ngon lắm nhỉ? Hôm nay còn muốn ngủ gật trong giờ học nữa không?”

Lục Vọng thấy nàng vui vẻ, mở miệng hỏi.

Nếu không phải giọng hắn bình thản, Ngu Thanh Thanh suýt nữa tưởng hắn đang mỉa mai.

“Đừng nói nữa, tâm trạng ta đang tốt, cảm thấy mọi thứ là khởi đầu mới, nhắc đến học, lại thấy đời người đến hồi kết.”

“Không muốn đi học, vậy muốn làm gì?”

“Muốn đi chơi.”

Ngu Thanh Thanh liếc hắn, thắc mắc sao lại có người hỏi câu ai cũng biết như vậy.

“Đi chơi dưới chân núi?”

Lục Vọng khoanh tay đi bên cạnh nàng.

“Xuống núi không phải cần được cho phép sao? Hơn nữa đi đi về về, làm gì có thời gian.”

Nàng thở dài, giọng buồn rầu.

Thăng Vân Tông có quy củ, mỗi khi đêm xuống, cửa núi sẽ đóng, chỉ những ai được sư môn hoặc chủ phong ban lệnh mới được phép hạ sơn. Song, một khi đã qua cổng gác, tất phải quay lại trước giờ quy định. Sau thời điểm ấy, muốn ra vào tất phải có chưởng môn lệnh bài trong tay. Bằng không, dù có lòng xuống núi, cũng chẳng cách nào vượt qua.

“Sẽ có cơ hội.”

Lời Lục Vọng luôn có ma lực trấn an lòng người.

Có lẽ là do giọng hắn dễ nghe, ngữ điệu vừa phải, âm cuối nhẹ nhàng, vương vấn bên tai, như ngón tay lướt trên dây đàn.

“Đương nhiên! Đến lúc được xuống núi, ta nhất định sẽ chơi cho đã!”

Trong lòng có hy vọng, tâm trạng sẽ tốt hơn. Nàng có dự cảm, hôm nay sẽ là một ngày thoải mái.

Nhưng dự cảm đó tan biến khi nàng đến học đường, thấy chỗ ngồi hôm qua không chỉ bị người chiếm, tờ giấy và đồ đạc bày biện cũng bị ném xuống đất.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play