CHƯƠNG 1

"Thanh Thanh..."

"Thanh Thanh..."

Thanh âm quen thuộc vang vọng bên tai, tựa hồ gần kề mà lại xa xăm. Giữa lúc một đạo lôi quang xé ngang trời đất, tiếng gọi bỗng chốc tan biến, vạn vật chìm trong tĩnh mịch.

Trước mắt vốn hỗn độn mịt mờ, dần dần ngưng tụ thành hình.

Ngu Thanh Thanh khẽ giật mình, gắng sức mở mắt. Chưa kịp nhìn rõ cảnh vật trước mặt, cơn đau kịch liệt đã ập đến, khiến nàng không khỏi cau mày, cắn răng chịu đựng.

Cơn đau thấu cốt lan tràn, không chỉ quẩn quanh nơi sau đầu, mà còn dâng lên nơi cổ, tê dại đến tận xương tủy.

Ngu Thanh Thanh thoáng chốc mơ hồ, ý thức chập chờn như sương khói. Nàng còn nhớ, tựa hồ bản thân gặp phải tai kiếp, bị xô ngã văng đi rất xa. Chẳng rõ thân thể đã bị nghiền nát đến mức nào, nhưng—

Ngu Thanh Thanh nhìn bản thân đang nằm trên giường, lại nhìn khung cảnh trước mắt—chắc chắn không phải tình huống mà nàng nên gặp lúc này.

Nơi này chẳng phải bệnh viện, cũng không phải bất kỳ nơi nào mà một nạn nhân sau tai nạn xe cộ đáng lẽ phải đến. Ngược lại, nơi đây mang một vẻ xa lạ và kỳ quái, không giống như bất kỳ khung cảnh nào thuộc về xã hội hiện đại. Trái lại, nó trông giống như một điểm du lịch theo phong cách cổ trang, hoặc thậm chí là bối cảnh trong một bộ phim truyền hình.

Sau khi cơn đau đầu dần thuyên giảm, ký ức cũng như thủy triều ập đến.

Ngu Thanh Thanh nhớ lại, đúng là nàng đã gặp phải một vụ tai nạn xe nghiêm trọng. Nhưng nàng không chết hoàn toàn—nói đúng hơn, nàng đã có được một cơ hội sống lại. 

Một hệ thống đã báo cho nàng  biết rằng, chỉ cần hoàn thành các nhiệm vụ được giao, nàng sẽ có thể giành lấy một cuộc đời mới.

Một cơ hội tốt như vậy, đương nhiên Ngu Thanh Thanh không thể từ chối.

Nàng lập tức gật đầu đồng ý mà không cần suy nghĩ nhiều.

Mà nhiệm vụ này, nói khó thì cũng không quá khó…

Theo lời hệ thống, có một quyển sách mang tên "Tay Cầm Kịch Bản Cứu Rỗi Vai Ác", là một tác phẩm thuộc thể loại cứu rỗi ngọt văn. Trong quá trình xây dựng thế giới quan, vì một sơ sót nhỏ, tác giả đã để sót đi phần quá khứ của nam chính trước khi hắn hắc hóa. Chính vì vậy, hệ thống đã đem Ngu Thanh Thanh đến đây, giao cho nàng vai diễn nữ phụ độc ác, người đã từng khinh bỉ, chà đạp nam chính, đẩy hắn vào vực thẳm của sự hắc hóa, khiến hắn trở nên điên cuồng và ác độc.

Với vai diễn này, nàng phải khiến nam chính theo đúng lộ trình cốt truyện, để khi hắn bước vào giai đoạn hắc hóa, gặp được nữ chính trong sáng, thuần khiết, người không sợ hãi bất cứ điều gì mà kiên nhẫn trấn an, chữa lành hắn, dẫn dắt hắn bước lên con đường cứu rỗi.

Vậy nên, nói tóm lại, chỉ cần Ngu Thanh Thanh thuận theo ý chỉ của hệ thống, nhập vai ác nữ, hết mực chèn ép nam chủ, khinh nhục, hành hạ hắn, đến thời điểm cuối cùng lại tự tay hạ một kiếm, khiến hắn triệt để hắc hóa rồi chờ hắn tiêu diệt kẻ thù, như vậy liền xem như hoàn thành nhiệm vụ, có thể quay về cố hương.

【Ký chủ, ngươi mạnh khỏe. Ta là hệ thống 099, phụ trách giám sát nhiệm vụ lần này. Tình huống đại khái ngươi hẳn đã nắm rõ, vậy nên ta không nhiều lời.】

【Độ khó nhiệm vụ đã được hạ thấp. Ký chủ chỉ cần mỗi khi cốt truyện tiến triển, dựa theo nhắc nhở mà thốt ra lời thoại hiển thị trên giao diện, cuối cùng tự tay hạ một kiếm khiến nam chủ triệt để hắc hóa, vậy là có thể hoàn thành, không cần can dự thêm điều gì khác.】

Hệ thống thoáng ngừng lại, sau đó nhấn mạnh lần nữa:

【Nhớ kỹ, chớ xen vào chuyện ngoài nhiệm vụ.】

Ngu Thanh Thanh khẽ gật đầu, tiếp đó đầu đau như búa bổ khiến nàng không kìm được mà rên khẽ.

“Tiểu thư, người rốt cuộc đã tỉnh!” Thị nữ thủ bên ngoài nghe động tĩnh, vội vàng hốt hoảng chạy vào.

Thân là ác nữ, Ngu Thanh Thanh tự nhiên có tư thái kiêu ngạo, ngang tàng. Nàng chính là tiểu thư duy nhất của Ngu gia – hào môn đệ nhất kinh thành, được phụ mẫu hết mực sủng ái. Danh tiếng vang xa, ai ai cũng biết nàng hoang đường, bá đạo, chẳng coi ai ra gì, đích thị là một tiểu thư quyền quý không ai bì kịp.

Chỉ vì phạm phải sai lầm, phụ mẫu đành đưa nàng lên núi tu hành, mong tôi luyện tâm tính, coi như chuộc tội. Bất quá ác nữ nào phải hạng tầm thường? Vừa bước chân vào tông môn, nàng liền cậy thế gia tộc, thu nạp một đống đệ tử, chẳng chuyên tâm tu luyện, chỉ lo gây chuyện thị phi, ngày ngày quấy nhiễu các ngọn núi khác, náo động không yên.

Cũng bởi thế mà nàng trêu chọc phải nam chính, ngày ngày bày mưu tìm hắn gây sự.

Thị nữ vừa rồi hoảng hốt chạy vào chính là A Nặc, nha hoàn được đặc biệt đưa đến để chiếu cố nàng “Tu dưỡng thể xác và tinh thần”.

"Tiểu thư, người thật khiến nô tỳ sợ muốn chết! Người không biết đâu, hôm đó người bị yêu thú dọa đến ngất đi, từ đó liền mê man không tỉnh, khiến các trưởng lão lo lắng không thôi."

Các trưởng lão tất nhiên phải sốt sắng. Nữ nhi của đệ nhất thế gia kinh đô, nếu chẳng may gặp chuyện không hay ở đây, bọn họ e rằng chẳng những mất đi chỗ dựa vững chắc, mà ngay cả một tấm phù rẻ mạt cũng khó lòng giữ nổi.

"Thiên Lai tiên tôn đêm qua đã đến, luôn quan tâm tiểu thư thân thể, so với bình thường lạnh nhạt bộ dáng, hôm nay có vẻ dễ chịu hơn nhiều. Còn có Lộ Hoa, vị sư huynh của tiểu thư đã gửi chút điểm tâm tới, chỉ là..." A Nặc chột dạ liếc nhìn chiếc hộp cơm trống không trên bàn, không khỏi lén vỗ vỗ vào bụng mình. 

Nhưng trước mặt, vị đại tiểu thư dường như không để tâm đến, nàng chỉ khẽ ngẩn người một chút rồi vươn tay kéo nhẹ ống tay áo A Nặc, cất tiếng hỏi: "Hôm nay là ngày mấy?"

"Hôm nay?" A Nặc ngẫm nghĩ một lát, đáp: "Ngoại môn đệ tử thí luyện đại hội hôm nay diễn ra, tiểu thư muốn đi xem sao?"

Không phải nàng chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Ánh mắt Ngu Thanh Thanh dừng lại màn hình giao diện trong suốt trước mặt, trên đó đột nhiên hiện lên một dòng chữ nhiệm vụ.

【 Ngươi chính là Lục Vọng? Loại phế vật như ngươi cũng xứng bái chưởng môn làm sư phụ?】

Đặc biệt là tiếng chuông cảnh báo của nhiệm vụ kia vẫn không ngừng vang vọng trong đầu nàng, tựa như chứng ù tai dai dẳng. Âm thanh quẩn quanh, luân chuyển từ trái sang phải, khiến nàng không sao phớt lờ được.

Xem ra, thời cơ đã đến. Có lẽ vì nàng tỉnh lại chậm trễ nửa ngày, nên lời thoại nhiệm vụ đã xuất hiện mà nàng còn chưa kịp đến hiện trường.

Nói cách khác, thí luyện đại hội chắc hẳn đã tiến triển đến không sai biệt lắm.

Nàng phải mau chóng chạy đến đó.

Bằng không, thanh âm chói tai này e rằng sẽ không buông tha nàng.

“Chúng ta không cần đi, Tiên Tôn đã dặn người dưỡng thân thật tốt, đợi người tỉnh lại ——”

Chẳng đợi A Nặc kịp ngăn cản, nàng tùy ý lấy cây trâm trên bàn vấn gọn mái tóc dài, xách nhẹ tà váy, kéo theo A Nặc lao nhanh ra ngoài: ‘Mau dẫn ta đi!’"

"Ai, tiểu thư! Thân thể người còn yếu, sao có thể đi được..." A Nặc lo lắng gọi.

Ngoại môn đệ tử ba năm một lần thí luyện đại hội hôm nay diễn ra tại Huyền Đài Vọng Nguyệt.

Một đám người đông đúc, trang phục chỉnh tề, đứng thành vòng tròn, vây quanh đài cao. Trên đài, không gian thi đấu được sắp xếp kỹ lưỡng.

Chẳng mấy chốc, trên đài cao đã có một số đệ tử quyết chiến sinh tử, họ hoặc giành được tư cách nhập môn, hoặc đành phải tiếc nuối rời sân chờ đợi ba năm sau để có cơ hội tiếp theo.

Đã là quyết đấu, sẽ có người thắng, người thua.

“Vì sao lại dừng lại?”

Một tiếng sấm vang lên, chấn động khắp đài, làm cho hai vị đệ tử đang giao chiến cũng phải hoảng hốt, nhưng trong chốc lát vẫn không thấy động tĩnh. Những người dưới đài xôn xao, ngẩng đầu nhìn lên, mong muốn biết rõ ràng chuyện gì đang xảy ra trên đó.

Duy chỉ có Trình Lượng, đứng trên đài cao, thấu tỏ đạo lý thắng bại, tự biết vận mệnh đã tận. Sở dĩ còn gắng gượng, chỉ vì kẻ kia bỗng dưng thu tay, không còn thế công mãnh liệt. Gã quỳ một gối, cúi đầu trầm mặc, tựa như đang suy tính điều gì bí ẩn khôn lường.

“Lục Vọng?”

Trình Lượng hô một tiếng, thật cẩn thận mà đến gần một bước. Lúc này, gã mới nhận ra khuôn mặt đối phương phủ đầy mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền, đôi mày cau lại, vẻ mặt thống khổ như đang chịu đựng nỗi đau đớn vô cùng. 

Chỉ là gã cái gì cũng chưa làm mà? Trình Lượng cảm thấy buồn bực.

Vừa rồi, rõ ràng gã mới là người bị đánh, sao Lục Vọng lại có vẻ đau đớn hơn nhiều như vậy?

Trình Lượng sờ cái bụng đau, nhớ lại tiếng sấm vừa rồi.

Hay là... hắn sợ sét đánh?

Đây hẳn là cơ hội cho hắn ra tay tốt nhất.

Trình Lượng mím chặt môi, ánh mắt lướt qua thiếu niên vẫn đứng yên bất động, trong lòng đã hạ quyết tâm.

Gã hiểu rõ bản thân không phải đối thủ của Lục Vọng. Nếu bây giờ đối phương không thể tiếp tục chiến đấu, vậy thì…

Đừng trách ta không giữ đạo nghĩa!

Trình lượng siết chặt chuôi kiếm,lao thẳng về phía trước, mũi kiếm lóe lên ánh sáng sắc lạnh, xé gió vun vút, lướt qua từng sợi tóc của thiếu niên, nhắm thẳng vào bờ vai hắn mà đâm tới!

Ngay khoảnh khắc Trình Lượng đắc ý nhất, Lục Vọng trong bộ đạo phục xám trắng đột nhiên ngẩng đầu. Đôi mắt hổ phách ánh lên tia sắc lạnh, hai ngón tay khép lại, ngưng tụ chân khí, nhẹ nhàng chặn đứng thân kiếm. Tay trái nắm chặt chuôi kiếm, thân ảnh hắn vụt tới như tia chớp, trong chớp mắt đã áp sát trước mặt Trình Lượng, mũi kiếm lạnh lẽo kề sát yết hầu.

Trình Lượng chưa kịp định thần, khuôn mặt lộ vẻ khiếp sợ.

May thay, khoảnh khắc sau dường như đã nhìn rõ gã, Lục Vọng chỉ khẽ nhấc tay, dùng chuôi kiếm chạm nhẹ lên bờ vai gã. Lực đạo không mạnh, nhưng đủ để ép hắn lùi về sau mấy bước, dừng ở bên ngoài ranh giới tơ hồng. 

Trận tỷ thí này, chỉ có ba đường phân định thắng bại: một là trọng thương bất động, hai là tự nhận thua, ba là bị đẩy khỏi vòng tơ hồng.

Trình Lượng quỳ trên mặt đất, hai mắt nhìn chằm chằm vạch đỏ tơ hồng, ho ra máu.

Thật kỳ quái...... Gã rõ ràng chỉ là bị Lục Vọng chạm vào vai một chút, thế nhưng bị thương đến mức này...... Nhưng vừa rồi lúc tỷ thí, tuy nói thực lực của Lục Vọng đích xác ở trên gã, cũng không đến mức quá đáng như vậy.

Hắn cũng không dám tưởng tượng, nếu Lục Vọng vừa rồi không đổi thành chuôi kiếm ——

Trình Lượng ngẩng đầu.

Thiếu niên đứng ở giữa đài cao dùng dây cột tóc màu đen buộc cao đuôi ngựa, vài sợi tóc mái rớt xuống trán theo gió nhẹ phất động, đạo phục màu xám trắng có vài vệt máu thấy rõ. Tay trái hắn cầm kiếm, dáng người vẫn thẳng tắp như trước. Duy chỉ có...... cảm xúc giữa mày hình như không đúng lắm.

"Tàng Thư Các Lục Vọng thắng!"

Chấp sự đại nhân tuyên bố kết quả, vung tay lên, đưa bốn thẻ bài đến trước mặt hắn: "Có bốn vị trưởng lão chọn ngươi, chọn một cái là có thể đi bái sư."

Việc Lục Vọng thắng trong mắt bọn họ là đương nhiên.

Tuy nói trước khi lên núi hắn gặp chút biến cố, linh căn bị thương nặng, thân mình cũng yếu, không tính là mầm tốt, nhưng so với đệ tử ngoại môn thì thực lực tự nhiên vẫn là không thể khinh thường. Huống hồ hắn là người được chưởng môn mang lên núi, vào tông môn bái ở môn hạ chưởng môn là chuyện sớm hay muộn.

Chỉ thấy hắn cúi đầu nhìn bốn thẻ bài trước mặt, thế nhưng ngoài dự đoán mà vươn tay cầm lấy thẻ bài màu xanh lục kia.

Chấp sự đại nhân sửng sốt một cái chớp mắt, mở miệng nhắc nhở: "Thẻ bài của chưởng môn là màu đen."

Các trưởng lão đều biết hắn nhất định sẽ đến chỗ chưởng môn, hôm nay đưa ra thẻ bài bất quá là làm bộ dáng, miễn cho người ngoài xem ra chưởng môn mang đồ đệ lên núi mà không được trưởng lão khác yêu thích.

Nhưng ai biết, hắn thế nhưng không chọn chưởng môn.

Hơn nữa thẻ bài màu xanh lục hắn chọn...... là của Thiên Laitiên tôn từ trước đến nay chỉ biết bế quan, chuyện gì cũng mặc kệ. Dưới tay hắn hoặc là mấy kẻ bị bắt lên núi, hoặc là con nhà giàu có, hoặc là mấy kẻ phiền toái mà trưởng lão khác đau đầu ném lại. Trong đó phiền toái nhất là vị tiểu thư Ngu gia có tiền trong nhà, hành sự quái đản kia.

Thật không biết nếu để hắn đi đó, có bị ức hiếp hay không.

Chấp sự đại nhân nâng tay lên: "Lục......"

"Ai là Lục Vọng?"

Trên đài cao vang lên giọng nữ thanh thoát.

Ngu Thanh Thanh một thân váy lụa màu xanh nhạt, tóc dài được trâm cài lung lay sắp rớt cuốn lấy, đuôi tóc rũ bên hông, tóc mái còn lại vén sau tai, khuôn mặt nhỏ trắng nõn lộ vẻ suy yếu sau khi bệnh nặng mới khỏi.

Nàng không quen biết nam chính này, đành phải hỏi A Nặc bên cạnh. Đáng tiếc nơi này thật sự yên tĩnh, giọng nói của nàng có vẻ quá mức đột ngột. Mọi người sôi nổi nhìn về phía nàng.

Trên núi bất kể ngoại môn hay tông môn nội, không mấy người không quen biết nàng, thế là tự giác nhường ra một lối đi, cúi đầu chờ nàng đi qua.

"Ta cũng không quen biết a, tiểu thư." A Nặc ngược lại đã quen với loại trường hợp này, nhìn xung quanh.

"Chính là người trên đài kia ." Trong đám người có một đệ tử "tốt bụng" chỉ chỉ.

Ngu Thanh Thanh nhìn về phía đài cao, nơi đó có một bóng dáng màu xám trắng.

Phong thái nhìn cũng có chút giống vai chính.

Nàng cố ý đề cao âm lượng, bảo đảm người trên đài có thể nghe được: "Ngươi chính là Lục Vọng? Loại phế vật như ngươi cũng xứng bái chưởng môn làm sư phụ?"

Lời thoại nhiệm vụ biến đỏ, âm thanh nhắc nhở khó nghe trong đầu cuối cùng cũng biến mất.

Rất tốt, nhiệm vụ đầu tiên cuối cùng cũng hoàn thành viên mãn.

【 phần thưởng thông quan đầu tiên ——】

Còn có phần thưởng nữa?

【 cơ hội kiểm tra giá trị hắc hóa một lần. 】

Không có tác dụng gì.

Ngu Thanh Thanh bĩu môi, hứng thú vừa mới dâng lên lại rơi xuống.

Nhưng hệ thống đã tự động sử dụng phần thưởng này, hiển thị trên giao diện.

【99%...... Tắt...... Lỗi...... Đang tính toán lại......】

Xuyên qua giao diện gần như trong suốt này, Ngu Thanh Thanh thấy bóng dáng trên đài xoay người lại.

Trong tay hắn nắm chặt một thẻ bài màu xanh lục, đuôi ngựa cao màu đen khẽ nhúc nhích sau lưng, môi mỏng mím chặt, sống mũi cao thẳng, trên là đôi mắt xinh đẹp, trước mắt trái có một nốt ruồi nhạt màu. Một tia nắng chiếu lên sườn mặt hắn, rọi ra đôi mắt màu hổ phách.

Sát ý vừa rồi thoáng qua đáy mắt giờ phút này hoàn toàn không thấy, chỉ là thần sắc hắn có chút hoảng loạn.

Hắn ngây người một chút, xoay người tại chỗ, như thể đang tìm kiếm chủ nhân giọng nói.

Rất nhanh liền dễ dàng tìm được màu xanh nhạt kia.

Trên giao diện một trận loạn mã, kèm theo âm thanh điện tử chói tai.

Đến khi Ngu Thanh Thanh đối diện với ánh mắt hắn, số liệu cuối cùng cũng ổn định.

【 đối tượng nhiệm vụ: Nam chính Lục Vọng. 】

【 giá trị hắc hóa: 0%】

【 tính toán phần thưởng thông quan đầu tiên hoàn tất, mong ký chủ không ngừng cố gắng. 】

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play