CHƯƠNG 33
Khi nhắc đến khu mỏ nọ, Ngu lão gia liền tường tận giải thích ngọn ngành sự tình.
"Khu mỏ này là do một vị tiên trưởng tìm đến ta, nhờ ta trông coi, dặn rằng nếu mười năm sau không quay lại tìm, liền xem như tặng cho ta." Ngu lão gia lấy ra một miếng ngọc bội từ trong tay áo, "Đây là tín vật tiên trưởng trao, chỉ là mười mấy năm trôi qua, người ấy vẫn chưa trở lại. Nhưng khu mỏ đó đối với chúng ta vô dụng, ta cùng phu nhân liền nghĩ cứ để yên đó, đợi người ta vạn nhất ngày sau trở về, còn có thể có cái công đạo."
Ngọc bội nắm chặt trong tay ông, chỉ nhờ ánh sáng le lói mới thấy rõ những đường hoa văn cong vòng tinh tế trên mặt, tựa như phù văn.
Ngu nhị gia vốn đã biết chuyện này, không mấy để tâm nói: "Người ta đã nói mười năm sau không đến thì xem như bỏ, nay đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, khu mỏ đó đã là của Ngu gia ta. Giờ có người đến mua, chẳng phải vừa hay sao? Giữ một đống phế vật trong tay có ích lợi gì?"
Lời ông ta nói, đứng trên góc độ làm ăn, cũng có lý.
Mấy khu mỏ đó, ngoài vài dược thảo và rau dại trên núi, chẳng có gì đáng giá, đối với họ chỉ là vật bài trí, không kiếm được tiền, cũng chẳng có tác dụng gì khác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play