CHƯƠNG 3

Đám đông ánh mắt đều tập trung vào hai người mới đến, như thể thắc mắc vì sao họ lại xuất hiện cùng nhau.

Ngu Thanh Thanh chột dạ sờ chóp mũi, liếc nhìn lên chỗ ngồi tân khách, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật xui xẻo, đi đâu cũng gặp phải tên phế vật này, làm bẩn mắt bổn tiểu thư.”

Dứt lời lại nghiêng đầu nhìn Lục Vọng, chỉ vào đống thức ăn thừa mà vị khách bên cạnh vừa vứt ra, như thể đang cố gắng giải thích: “Thật ra thì ta đang nói đống rác kia, bẩn quá đi.”

Bất quá Lục Vọng không hề phản ứng gì trước lời chế giễu và sự thay đổi thái độ đột ngột của nàng.

Hắn chỉ khẽ nhếch môi, nhìn thẳng vào đôi mắt hoảng loạn của nàng, rồi bước chân đi tiếp.

Không biết hắn có còn muốn giúp nàng nữa hay không.

Nếu nam chính không từ chối, vậy chắc là hắn không để bụng chuyện cũ, bụng dạ khoan hồng rồi nhỉ?

Ngu Thanh Thanh còn đang suy nghĩ, đột nhiên có vài đệ tử mặc đạo phục xám trắng chạy tới, vẻ mặt hớn hở, như chó giữ nhà đã lâu không thấy chủ nhân, kích động mà phe phẩy cái đuôi hướng lên trên.

“Đại tiểu thư, thấy người khỏe mạnh là tốt rồi!” Dẫn đầu là nam tử có khuôn mặt tựa khỉ đột, miệng rộng ngoác tới mang tai, mắt híp lại, nịnh nọt nắm lấy cánh tay Ngu Thanh Thanh, giọng nói the thé. 

“Đại tiểu thư khỏe!” Mấy người cả nam lẫn nữ vây quanh gã cũng đồng thanh hô lớn, khiến Ngu Thanh Thanh chỉ muốn độn thổ.

“Ha ha, mọi người khỏe, ta mới khỏe.” Nàng gượng gạo che mặt, bước nhanh chân, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi nơi này. Nàng tự nhận mình không mắc chứng sợ xã hội, nhưng tình cảnh này cũng đủ khiến nàng run rẩy.

Mấy người phía sau vẫn tíu tít hỏi han ân cần, đưa nàng đến tận chỗ ngồi mới chịu rời đi.

Xem ra đây chính là đám tay sai chuyên đi theo ác độc nữ phụ làm chuyện xấu ——

Đồng bọn.

Ngu Thanh Thanh đảo mắt nhìn quanh, thấy đám đệ tử mặc đạo phục trắng đang nhìn mình với ánh mắt nóng rực. Ngay cả mấy người ngồi khuất trong góc cũng nhìn chằm chằm nàng, chờ nàng nhìn sang thì nở nụ cười tươi rói, miệng mấp máy chào hỏi.

Được hoan nghênh quá mức cũng không hẳn là chuyện tốt.

Ví dụ như ——

“Ngu sư muội uy phong thật lớn, đi đến đâu cũng có người vây quanh, không biết còn tưởng hôm nay muội là nhân vật chính.” Ngu Thanh Thanh nghe vậy liền quay sang, người vừa lên tiếng là một nữ tử mặc váy lụa trắng, trên người cũng đeo đầy trang sức và ngọc bội tinh xảo như nàng.

Người này nàng phải gọi một tiếng sư tỷ.

Thẩm Y Như, thiên kim của tướng quân trấn Kiềm Đô, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân Kiềm Đô, nhưng tính cách lại giống hệt Ngu Thanh Thanh trong lời đồn, là một tiểu thư bị nuông chiều quá mức, hành sự có phần kỳ quái. Cũng chính vì vậy, cộng thêm việc nàng ta không phải người kinh thành, không cần kiêng dè hay nể nang thế lực Ngu gia, nên đối xử với Ngu Thanh Thanh không hề nịnh nọt như những người khác, có thể nói là một trong số ít người dám đối đầu với nàng ở Nam Phong này. 

Bất quá, nàng ta không phải đệ tử của Thiên Lai tiên tôn, mà là theo học trưởng lão y thuật ở Nam Phong, nên hai người không phải sư tỷ muội đồng môn, chỉ gặp mặt và cãi nhau trong những dịp tụ hội thế này.

“Thẩm sư tỷ nói vậy, bỏ qua nội dung thì ta hoàn toàn đồng ý.” Ngu Thanh Thanh cười nói, cầm lấy đĩa nho, chậm rãi bóc vỏ.

Chỉ còn Thẩm Y Như đang vắt óc phân tích xem lời này của nàng rốt cuộc là khen hay chê.

“Vậy muội chuẩn bị biểu diễn gì lát nữa? Hay là tỷ muội ta so tài một phen? Có dám không?” Thẩm Y Như hếch cằm, giọng điệu đầy thách thức, rõ ràng là muốn xem trò cười của nàng.

Cả Nam Phong, thậm chí cả Thăng Vân Tông, ai cũng biết Ngu Thanh Thanh lên núi không hề tu luyện nghiêm túc, chỉ là một đại tiểu thư vô dụng, đương nhiên là chẳng học được tài cán gì.

Ngu Thanh Thanh đương nhiên cũng rất tự biết mình: “Không thổi phồng thì cũng chẳng hạ thấp, nếu tỷ so tài với ta, không quá năm giây tỷ sẽ phải quỳ xuống đất véo nhân trung của ta, cầu xin ta đừng chết.”

“...”

Thẩm Y Như nghe nửa câu đầu thì định nổi giận, nhưng nghe xong thì khóe miệng co giật: “Sư muội Ngu đúng là trước sau như một, miệng lưỡi sắc bén...”

“Quá khen quá khen.” Thấy nàng ta cuối cùng cũng từ bỏ ý định so tài, Ngu Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Nàng tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng thấy bóng dáng Lục Vọng ở gần cửa bên phải. Bên cạnh hắn còn có mấy đệ tử cùng mặc đạo phục xám trắng, có vẻ là mấy đệ tử ngoại môn vừa bái nhập Nam Phong sau đại hội thí luyện.

Khoảng cách hơi xa, nàng không nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn, cũng không thể ra ám hiệu, càng không biết lời ước định vừa rồi còn hiệu lực hay không.

Ngu Thanh Thanh thầm tính toán, lát nữa chắc chắn sẽ biểu diễn ở chính giữa sân, vậy nàng sẽ tìm cơ hội di chuyển ra cửa, rồi khéo léo đứng trước mặt Lục Vọng, thần không hay quỷ không biết mà thi pháp, quả là một kế hoạch hoàn hảo.

Chỉ tiếc đại điện này quá rộng, việc di chuyển có thể sẽ hơi khó khăn.

Quy trình của Thệ Sư hội đầu tiên là các tân đệ tử dâng trà cho sư phụ và sư huynh sư tỷ, tiếp theo mới đến phần sư huynh sư tỷ biểu diễn tài nghệ như Lục Vọng đã nói.

Nghi thức dâng trà của các trưởng lão khác vẫn chưa kết thúc, Ngu Thanh Thanh liền ngồi trên ghế ăn vặt và nhìn ngó xung quanh.

Nhìn từ cửa vào đến tận bên trong, nàng bắt gặp ánh mắt của Thiên Lai tiên tôn đang ngồi ở vị trí chủ tọa, cùng với sư huynh Lộ Hoa bên cạnh hắn.

Nói đúng ra, đám đệ tử vừa vây quanh nàng chỉ là đệ tử ngoại môn, chỉ có nàng và Lộ Hoa là đệ tử chính thức của Thiên Lai tiên tôn. Ban đầu, Thiên Lai tiên tôn chỉ có một mình Lộ Hoa là đệ tử quan môn, chỉ vì khi Ngu Thanh Thanh bái sư đã chọn thẻ bài màu xanh lục, cộng thêm việc các trưởng lão khác không muốn quản chuyện này, lại nể nang tài lực của Ngu gia, nên mới đồng ý cho nàng toại nguyện.

Chỉ có hai đệ tử trong sư môn, hơn nữa sư tôn lại hoàn toàn mặc kệ nàng, có thể thấy là hiu quạnh đến mức nào. Bất quá, lần này có Lục Vọng gia nhập, không biết Thiên Lai tiên tôn có chịu dạy dỗ hắn tử tế hay không ——

Ngu Thanh Thanh thấy Tiên tôn và sư huynh đều đang nhìn Lục Vọng, ánh mắt như mang theo gai nhọn.

Họ có vẻ không thích Lục Vọng lắm?

“Thiên Lai.” Chủ sự đại nhân lên tiếng.

Đến lượt họ dâng trà.

Ngu Thanh Thanh đứng dậy, đến ngồi vào chỗ trống bên cạnh Lộ Hoa, do dự một chút rồi chào hỏi: “Sư phụ khỏe, đại sư huynh khỏe.”

Nàng thấy rõ ràng tay cầm chén trà của hai người đều khựng lại, ánh mắt lướt nhanh qua nàng rồi dời đi, sau đó đáp lại nhẹ nhàng: “Ừ.”

Quả nhiên giống như dự đoán, quan hệ sư môn không mấy thân thiết.

Lộ Hoa có vẻ thân thiện hơn Tiên tôn một chút, im lặng một lát rồi chủ động hỏi: “Muội nghỉ ngơi khỏe chưa?”

Ngu Thanh Thanh thành thật lắc đầu: “Không khỏe lắm. Nếu được chọn, một ngày mười hai canh giờ, muội muốn ngủ hai mươi canh giờ.”

“...” Lộ Hoa cong môi, nhấp một ngụm trà, cảm thấy vị trà hơi ngọt, “Quả là muội.”

Nhưng nụ cười trên môi hắn chưa được mấy giây đã biến mất khi Lục Vọng bước tới.

“Sư tôn.”

Lục Vọng vẫn mặc đạo phục đệ tử ngoại môn, hai tay dâng chén trà, hơi khom người cúi đầu, cung kính trang trọng.

Tiếc rằng Thiên Lai tiên tôn không nể nang chút nào, ngay cả chén trà cũng không nhận, cầm lấy ly của mình uống cạn, lạnh lùng nói: “Nếu không tưởng ngươi sẽ bái chưởng môn, ta đã chẳng trao thẻ bài.”

Lời này quá mức thẳng thắn, rõ ràng là không muốn thu nhận hắn làm đồ đệ.

Mọi người bên dưới đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Thiên Lai tiên tôn tuy rằng ngày thường lạnh lùng, đối nhân xử thế hờ hững, ít khi hòa đồng, nhưng cũng chỉ là ít giao thiệp, ai cũng không ngờ y lại công khai làm tân đồ đệ mất mặt trước bao người như vậy. 

“Đa tạ sư tôn.”

Lục Vọng cũng không giận, tự mình uống xong trà, lại rót thêm một ly, rồi đi về phía Lộ Hoa.

“Sư huynh.” Hắn bình tĩnh dâng chén trà.

Lộ Hoa mặt không đổi sắc nhận lấy, nhưng ngay khi mọi người tưởng chừng không có chuyện gì xảy ra, cổ tay hắn chợt đảo ngược, hất chén trà xuống, nước trà văng tung tóe lên vạt áo Lục Vọng, bốc khói nghi ngút.

“Xin lỗi, ta chỉ có một sư muội. Ngươi là ai?”

Ngu Thanh Thanh ngồi bên cạnh hắn lúc này như ngồi trên đống lửa.

Chuyện gì thế này... Sao hai vị này hành xử như NPC pháo hôi vậy, ngang nhiên ức hiếp nam chính như thế, kết cục sau này có thể đoán được.

À phải, đợi nam chính hắc hóa, cả tông môn này đều bị hắn tiêu diệt.

Ngu Thanh Thanh thầm kêu khổ, rồi thấy nam chính tiến về phía mình.

Nàng gắt gao nhìn vào chỗ thường xuất hiện lời thoại nhiệm vụ, xác nhận không có gì bất thường mới yên tâm.

Không đợi Lục Vọng mở miệng, nàng đã đưa cho hắn một chén trà sạch, rồi nhanh tay rót nước, phục vụ tận tình, sau đó vội vàng chuẩn bị tư thế nhận chén trà.

Đến lượt nàng, có lẽ vì hành động thể hiện thiện ý và sự chấp nhận này, ngữ khí của Lục Vọng không còn nghiêm túc như trước, mà mang theo ý cười nhạt, đuôi mắt cong cong, giọng nói trong trẻo:

“Sư tỷ.”

Ngu Thanh Thanh cảm giác như có bàn tay mềm mại lướt qua tim mình, gợn sóng lan tỏa, dư âm kéo dài.

“Sư đệ khỏe.” Nàng hai tay nhận lấy chén trà, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng hắn, khi cười lộ ra lúm đồng tiền rất nhạt, nhưng nhanh chóng bị chén trà che khuất.

Nàng uống một ngụm trà lớn, vị chua chát lan tỏa khắp vị giác, khiến nàng nhăn mặt.

“Sư đệ...” Ngu Thanh Thanh nghiêng người tới gần hắn hơn, hạ giọng, “Chuyện chúng ta đã nói, ngươi còn nhớ chứ?”

Ngón tay Lục Vọng đặt trên mép bàn khẽ run lên. Nàng đột ngột tiến tới, hương hoa thoang thoảng lướt qua chóp mũi hắn.

Yết hầu hắn khẽ động, né tránh ánh mắt nàng, rồi che giấu cảm xúc trong đáy mắt.

“Có lẽ vậy.”

Ngu Thanh Thanh giật mình, định hỏi cho rõ ràng, thì cổ áo bị Lộ Hoa nắm lấy, kéo nàng ra sau. Ngay sau đó, chủ sự đại nhân tuyên bố nghi thức dâng trà kết thúc viên mãn, chuyển sang phần tiếp theo. Còn Lục Vọng cũng được người dẫn xuống đài, trở về chỗ ngồi của mình.

Rốt cuộc 'có lẽ' là có ý gì?

Ngu Thanh Thanh bực bội.

Sao nam chính này khác xa với tưởng tượng vậy?

“Tiểu... sư muội chuẩn bị gì chưa?” Lộ Hoa hỏi.

Nếu ta nói ta chuẩn bị sự cô đơn, ngươi có cho ta điểm khen không?

Nàng thầm rủa, ngoài mặt chỉ cười gượng, không đáp lời.

Nhưng điều khiến nàng trở tay không kịp, không chỉ là màn biểu diễn của các đệ tử đều rất tài năng, mà quan trọng hơn là nàng không tìm thấy Lục Vọng.

Sau khi một tu sĩ Nguyên Anh múa kiếm nửa ngày trên đài, Lục Vọng vừa ngồi đó đã biến mất khỏi tầm mắt nàng.

Xong rồi.

Xem ra vẫn phải tự lực cánh sinh.

Nàng căng da đầu bước ra giữa đại điện, đối diện với cánh cửa rộng mở, mọi người chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng khó hiểu của nàng.

Được rồi, cứ tùy tiện niệm một câu thần chú, rồi...

Nàng liếc nhìn mặt đất.

Đến lúc đó sẽ thuận thế ngã xuống, giả vờ ngất đi.

Chỉ là mặt đất hơi cứng, ngã xuống chắc sẽ đau. Nhưng không còn cách nào khác, ít nhất ngã xuống còn được nằm, tiện thể được đưa về giường nghỉ ngơi.

Nghĩ vậy, cũng coi như nhất cử lưỡng tiện.

Ngu Thanh Thanh hít sâu một hơi, tay trái đặt trước ngực, tay phải bắt chước thủ thế lung tung trong phim truyền hình, ngón trỏ và ngón giữa kẹp sát nhau.

Nàng nhắm nghiền mắt, tập dượt trong đầu xem nên ngã xuống lúc nào, tư thế nào, hoàn toàn không biết Lục Vọng đang ẩn mình trong đám đông sau lưng nàng.

Hắn chắp tay sau lưng, tay kia đã sẵn sàng.

Ngu Thanh Thanh chuẩn bị xong xuôi, đột nhiên giơ tay về phía trước, giọng nói trong trẻo vang vọng giữa tiếng thở dồn dập của mọi người: “Mommy mommy hống!”

?

Lục Vọng cứng đờ, không thi pháp. Những người khác cũng lộ vẻ hoang mang.

Một bầu không khí tĩnh lặng lan tỏa khắp đại điện, Ngu Thanh Thanh đang định giảm lực để ngã xuống một cách tự nhiên nhất, thì một tiếng động lớn khiến nàng giật bắn mình.

“Ầm!”

Hồ phun nước trước đại môn đột nhiên nổ tung, bọt nước bắn lên trời cao, tạo thành những sợi dây nhỏ, như một đóa hoa nở rộ rồi tàn. Tiếp theo, mấy bệ đá xung quanh cũng vỡ tan, bay lên không trung, vỡ thành những mảnh vụn nhỏ, mang theo ánh sáng mờ ảo từ đâu đó, lập lòe xoay tròn trên không trung, biến ảo thành nhiều hình dạng khác nhau rồi rơi xuống.

Ai vậy?

Chính Ngu Thanh Thanh cũng ngây người.

Đây là nàng thả... pháo hoa sao?

Ngay sau đó, pháo hoa hạ màn, mặt đất lại rung chuyển vài cái, cả đại điện rung lên. Mọi người cuống quýt bám víu vào những vật dụng xung quanh để giữ thăng bằng, rồi đồng loạt nhìn về phía Ngu Thanh Thanh với đủ loại ánh mắt.

Nàng nhìn đầu ngón tay mình, nơi đó vương một tầng linh lực màu xanh nhạt.

Lộ Hoa nhanh chóng chạy tới, nắm lấy vai nàng, mắt mở to, kích động khôn nguôi.

Bất quá Ngu Thanh Thanh không biết biểu cảm trên mặt hắn rốt cuộc là kinh ngạc hay vui mừng nhiều hơn, chỉ nghe thấy giọng nói run rẩy của hắn: “Tiểu Ngư đột phá Hóa Thần kỳ từ khi nào vậy?!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play