Cuối cùng, bọn Thương Thương không được ngắm sao vì Vương Giai Ni hơi sốt.
Cái bệnh sốt nhỏ này, Thương Thương có thể chữa được. Cô bảo Bùi Nghiễn Lễ đưa các cô về nhà cô trước, ở nhà có thuốc và cả kim châm cứu, châm mấy cái là ổn.
Buổi tối ít xe, chưa đến nửa tiếng đã đến dưới lầu nhà Thương Thương.
Bùi Nghiễn Lễ và Nghiêm Siêu đưa ba cô gái lên nhà.
Nghiêm Siêu phụ trách chăm cô Đỗ Manh Manh đang náo loạn, Thương Thương bảo Bùi Nghiễn Lễ dìu Vương Giai Ni nằm xuống ghế sofa, rồi đi rửa tay, lấy kim châm cứu ra, dùng bông cồn lau da rồi châm kim một cách thành thạo.
Bùi Nghiễn Lễ đứng bên cạnh, không nhúc nhích, nhìn vẻ mặt nghiêm túc và kỹ thuật thuần thục của Thương Thương, hơi ngạc nhiên.
Đây là một mặt anh chưa từng thấy ở cô, khiến anh nhất thời không thể rời mắt.
Châm cứu xong cho Vương Giai Ni, Thương Thương lấy một cái chăn nhỏ đắp cho cô: “Xong rồi, ngủ một giấc là khỏe.”
Đỗ Manh Manh cũng yên tĩnh lại, ngồi dưới đất, nằm bò lên sofa nhìn Vương Giai Ni.
Hạt Dẻ Rang Đường
Nghiêm Siêu thở phào: “Đúng là tổ tông của tôi, sao mỗi lần uống say lại ầm ĩ thế này, lần sau không cho uống nữa.”
Rồi anh quay sang nhìn Thương Thương: “Chu Tri Ý, cô có cách nào châm cứu để cô ấy tỉnh rượu nhanh không?”
Thương Thương cười: “Có thì có, nhưng cô ấy cũng đâu gây rối gì, chỉ là uống say thì vui vẻ hơn chút thôi, chẳng phải anh thích cô ấy như vậy sao?”
Nghiêm Siêu ngẩn người, quay đầu nhìn Bùi Nghiễn Lễ: “Cô ấy… cô ấy nói chuyện thật sắc sảo, tôi cãi không lại.”
Bùi Nghiễn Lễ vỗ vai anh: “Được rồi, đi thôi, để các cô ấy nghỉ sớm.”
Thương Thương tiễn hai người ra cửa, Bùi Nghiễn Lễ quay lại dặn: “Ngủ sớm nhé, đừng để đụng vào vết thương. Nếu mấy cô ấy lại ầm ĩ thì cũng đừng cố kéo.”
Thương Thương cười gật đầu: “Ừ, em biết rồi.”
Bùi Nghiễn Lễ đi được hai bước lại quay lại, cúi xuống hôn lên trán Thương Thương rồi mới rời đi.
Nghiêm Siêu đứng trước thang máy, nhìn hành động của hai người, buột miệng: “Lão Bùi, được đấy, nhìn hai người tình tứ chưa kìa.”
Thương Thương che miệng cười nhìn họ vào thang máy rồi mới quay vào.
Đóng cửa lại vừa quay người, cô phát hiện Đỗ Manh Manh đang ngồi ngay ngắn, còn Vương Giai Ni thì ngủ rồi.
Làm Thương Thương giật mình, vội vàng đi lại: “Manh Manh? Cậu tỉnh rượu rồi à? Có thấy khó chịu ở đâu không?”
Đỗ Manh Manh rên hai tiếng: “Tớ muốn uống nước.”
Thương Thương đi rót nước, phát hiện Đỗ Manh Manh đang âm thầm rơi nước mắt.
Là kiểu khóc không một tiếng động, nước mắt rơi thành giọt lớn, im lặng.
Làm Thương Thương hoảng hốt: “Manh Manh, cậu sao vậy? Có chỗ nào không khỏe à?”
Đỗ Manh Manh nhận lấy ly nước, uống một hơi cạn sạch, rồi ôm đầu gối, lại khóc một lúc mới ngẩng lên nhìn Thương Thương:
“Cậu nói xem, Nghiêm Siêu tên ngốc đó thích tớ ở điểm gì chứ?”
Thương Thương ngẩn ra, rồi ngồi xuống tấm thảm đối diện cô: “Cậu nhận ra rồi à?”
Đỗ Manh Manh đưa tay lau nước mắt: “Trước đây tớ không biết, sau khi mấy cậu nói, tớ về nhà suy nghĩ rất nhiều chuyện. Anh ấy thật sự… mỗi lần tớ gặp chuyện gì, đều là người đầu tiên đến, vừa mắng tớ ngu vừa giúp tớ giải quyết.”
“Tớ biết ở Bắc Kinh Thời Kiến không có mối quan hệ gì, nên mỗi lần gặp rắc rối đều tìm Nghiêm Siêu, dường như thành thói quen rồi.”
“Tớ thật là một người ích kỷ và tệ hại, lẽ ra nên sớm nhận ra tình cảm của Nghiêm Siêu. Cũng có thể tớ đã sớm biết, chỉ là không muốn thừa nhận.”
Đỗ Manh Manh vừa khóc vừa lau nước mắt: “Tớ hưởng thụ sự chăm sóc của Nghiêm Siêu, lại còn ngụy biện là chúng tớ là anh em. Giữa nam nữ làm gì có tình bạn trong sáng thật sự?”
Thấy Đỗ Manh Manh tự trách mình sâu sắc, Thương Thương an ủi: “Cũng không thể trách cậu, bây giờ cậu đã biết rồi, đã nghĩ đến sẽ làm gì chưa?”
Đỗ Manh Manh vò đầu: “Biết làm sao được? Tớ sẽ giả vờ như không biết, sau này giữ khoảng cách với anh ấy, tớ cảm thấy tớ không xứng với anh ấy.”
Thương Thương ngạc nhiên: “Sao lại thế? Cậu cũng rất xuất sắc mà, năng lực tốt, tính cách lại dễ thương.”
Đỗ Manh Manh lắc đầu liên tục: “Tớ với Thời Kiến bên nhau tám năm rồi, tớ… làm sao có thể ở bên Nghiêm Siêu được?”
Vương Giai Ni bỗng bật cười lạnh, rồi ngồi dậy, ôm chăn nhìn Đỗ Manh Manh: “Cậu có thể có chí khí một chút không? Nhà Thanh sụp đổ cả trăm năm rồi mà sao vẫn còn sót lại tư tưởng phong kiến như cậu? Cậu chẳng qua là yêu tám năm, dù cậu có kết hôn hai lần rồi ly hôn hai lần, cậu vẫn có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình mà.”
Đỗ Manh Manh ngẩn ra, quay đầu nhìn Vương Giai Ni: “Cậu tỉnh khi nào vậy?”
Vương Giai Ni xoa trán: “Lúc cậu bắt đầu rên rỉ khóc ấy.”
Đỗ Manh Manh mím môi không nói gì.
Thương Thương cũng cảm thấy Đỗ Manh Manh không cần phải nghĩ như thế: “Cậu đã nghiêm túc yêu một người, sao tự nhiên lại trở nên tự ti vậy? Tình cảm vốn dĩ là phải thử nghiệm, đâu có ai thành công ngay lần đầu.”
Đỗ Manh Manh bĩu môi: “Cậu với giáo sư Bùi thì khác.”
Thương Thương bật cười: “Chúng tớ mới bắt đầu thôi mà. Thực ra cũng đang trong giai đoạn thử nghiệm. Bây giờ nhìn thì có vẻ ổn, nhưng ai biết được tương lai ra sao. Lúc cậu mới quen Thời Kiến, chẳng lẽ cậu đã nghĩ là sẽ chia tay?”
Đỗ Manh Manh lắc đầu, lại trở nên buồn bã: “Nhưng… các cậu không hiểu, Nghiêm Siêu biết Thời Kiến, lại quá thân với tớ… rồi… tớ thấy nếu ở bên nhau, sẽ rất gượng gạo. Và… tớ cảm thấy như vậy là không công bằng với Nghiêm Siêu.”
Vương Giai Ni cười khẩy: “Phụ nữ xui xẻo là từ lúc bắt đầu thương xót đàn ông đấy, cậu nhìn cậu đi, lại bắt đầu rồi. Thôi, không nói với cậu nữa. Thương Thương, tớ đói rồi, nhà cậu có gì ăn không?”
Thương Thương lắc đầu: “Không có, nhưng tớ có số điện thoại quán hoành thánh ngoài cổng khu, họ mở 24/7, có thể gọi người mang tới.”
Vương Giai Ni có hứng thú hẳn: “Tốt quá, tớ muốn ăn một bát hoành thánh thịt tươi. Manh Manh, cậu ăn gì?”
Đỗ Manh Manh lau nước mắt: “Tớ muốn ăn hoành thánh thịt cua.”
Thương Thương cũng chọn hoành thánh thịt tươi cải cúc, gọi điện đặt món, tiện thể gọi thêm ba quả trứng vịt muối và ba chai sữa đậu nành.
Vương Giai Ni nằm xuống lại: “Chung cư cao cấp đúng là khác thật, nửa đêm đói bụng vẫn gọi đồ ăn được.”
Thương Thương cười, đi đến sờ trán cô, nhiệt độ đã bình thường: “Cậu cũng có thể mua được mà, thu nhập hiện tại của cậu hoàn toàn đủ rồi.”
Vương Giai Ni thở dài: “Thôi, tình hình nhà tớ mấy cậu không phải không biết. Nếu tớ mua nhà, bố mẹ lại đến đòi tiền.”
Đỗ Manh Manh bất ngờ nắm tay Vương Giai Ni: “Tớ có thể cho cậu mượn tiền, đến lúc bố mẹ cậu hỏi thì cậu cứ nói là nhà của tớ, cho cậu ở.”
Vương Giai Ni lại thở dài: “Thôi, tớ sống một mình, thuê nhà cũng được.”
Thương Thương biết Vương Giai Ni không thích nói chuyện gia đình nên chuyển đề tài: “Mai chúng ta ngủ nướng một chút, trưa đi ăn phá lấu nhé?”
Đỗ Manh Manh kêu lên: “Không được, mai tớ đi làm lại rồi. Xin nghỉ mấy ngày, chắc ngày mai bận c.h.ế.t mất.”
Thương Thương cười vui, định nói gì đó thì chuông cửa vang lên, cô ngạc nhiên: “Ủa, hôm nay hoành thánh giao nhanh thế?”
Vừa nói vừa đi ra mở cửa…