Thật ra Thương Thương cũng muốn đi, nhưng trong nhà chỉ có mỗi cô, không có ai chở đi, mà cô lại lười không muốn gọi xe.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô vẫn từ chối Thẩm Phàm Tinh.

Nhưng Thẩm Phàm Tinh thì không chịu bỏ cuộc, trực tiếp gọi điện cho Thương Thương: “Chị nhất định phải tới, em bảo Tiếu Tiếu lái xe về đón chị rồi, chị tới nhé.”

Thương Thương lập tức đồng ý: “Được, chị thay đồ chờ Tiếu Tiếu ngay.”

Tiếu Tiếu đến rất nhanh, chưa đến nửa tiếng đã có mặt.

Điều khiến Thương Thương không ngờ nhất là “ông già thú vị” mà Thẩm Phàm Tinh nhắc tới lại sống ngay cạnh căn biệt thự nơi mợ cô nuôi thú cưng.

Cũng chính là căn biệt thự mà lần trước Bùi Nghiễn Lễ đã đậu xe.

Thương Thương càng thêm hứng thú, cô cũng muốn biết gia đình này có quan hệ gì với Bùi Nghiễn Lễ.

Khi đến cổng lớn, đã có người giúp việc đứng đợi, đưa cô vào đình nhỏ phía sân sau.

Cuối tháng mười ở Bắc Kinh, trời vẫn còn khá ấm áp. Thẩm Phàm Tinh mặc một bộ váy phong cách Trung Hoa, tay áo rộng, tóc búi cao, gương mặt mộc không trang điểm.

Ngồi ở đó, trông thật sự có chút phong thái đạo sĩ.

Đối diện với cô là một ông lão ngoài sáu mươi, tóc bạc trắng, nét mặt nghiêm nghị.

Thấy Thương Thương tới, Thẩm Phàm Tinh tỏ vẻ trang trọng đứng dậy, giới thiệu với ông lão một cách nghiêm túc:

“Đây là một người bạn của tôi, nhà cô ấy có chu sa rất tốt, nhờ có chu sa tôi mới tiếp tục xem được cho ông.”

Thương Thương ngẩn người, chu sa gì chứ, cô đâu biết gì về chu sa?

Trợ lý nhỏ đã nhanh chân đưa hộp bột chu sa cho Thẩm Phàm Tinh: “Ở đây ạ.”

Thẩm Phàm Tinh xoay người, lén nháy mắt với Thương Thương, rồi nghiêm mặt nói: “Chị ngồi tạm đi, đợi em xem xong cho ông lão này thì sẽ tới chỗ bạn chị.”

Thương Thương tuy không hiểu gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Khi Thẩm Phàm Tinh quay lại nhìn ông lão, cô chậm rãi mở miệng: “Ông nói ông muốn tìm một mối nhân duyên tốt cho cậu con trai út, hy vọng cô gái ấy làm kinh doanh, hơn anh ấy ba tuổi?”

Ông lão gật đầu: “Đúng, tôi đã tính rồi, cô gái này sẽ giúp ích cho sự nghiệp của nó.”

Thẩm Phàm Tinh nhướn mày: “Ông tìm tôi là để nhờ tôi xem bát tự cho hai người họ à?”

Ông lão lại gật đầu: “Đúng vậy, còn có phong thủy trong nhà nữa. Những năm gần đây công ty cứ xuống dốc, tôi muốn mời cao nhân xem giúp, có phải có thứ gì đó xung khắc không.”

Sắc mặt Thẩm Phàm Tinh nghiêm lại: “Được.”

Vừa nói, cô lấy một tờ giấy trắng, rắc bột chu sa lên, dùng ngón trỏ và giữa khép lại chỉ lên bột chu sa, nhắm mắt lẩm nhẩm.

Như có một luồng lực vô hình điều khiển, trên lớp bột chu sa bắt đầu xuất hiện các nét vẽ, đi tới đi lui, chẳng mấy chốc xuất hiện một chữ “hung”.

Ông lão kinh ngạc nhìn, rõ ràng bị cảnh tượng đó làm chấn động, vì ông nhìn rất rõ, tay Thẩm Phàm Tinh không hề chạm vào chu sa.

Những người khác cũng không động vào, chữ đó thật sự từng nét từng nét hiện ra.

Trán ông đổ mồ hôi, ánh mắt càng thêm kính nể nhìn Thẩm Phàm Tinh: “Cao nhân… chữ này… có ý gì?”

Thẩm Phàm Tinh mở mắt, cau mày nhìn chữ, im lặng một lúc lâu, nhìn ông lão: “Ông từng có hai đời vợ đúng không? Không, nói đúng hơn là ông có một người phụ nữ bên ngoài?”

Ông lão kinh ngạc nhìn cô, do dự rồi gật đầu:

“Đúng, hồi trẻ đi xuống nông thôn từng quen một cô gái, với cô ấy sinh một đứa con.”

 

Việc Bùi Nghiễn Lễ là con ngoài giá thú vốn chẳng còn là bí mật, nên ông cũng không giấu.

Thẩm Phàm Tinh gật đầu: “Vậy thì đúng rồi. Người phụ nữ ấy khổ sở mà chết, oán khí rất nặng, những năm qua luôn bám lấy ông. Hơn nữa, ông lại không tốt với đứa con trai mà cô ấy trân trọng nhất.”

Ông lão càng sửng sốt: “Không thể nào, đứa con trai út của tôi, tuy không đón về nhà nuôi, nhưng tiền cần đưa, tôi chưa từng thiếu một xu.”

Thương Thương nghe đến đây thì đã hiểu rõ mối quan hệ giữa ông lão và Bùi Nghiễn Lễ – thì ra đây chính là người cha m.á.u lạnh vô tình mà Bùi Nghiễn Lễ căm ghét.

Thẩm Phàm Tinh thở dài: “Năm đó, khi cô ấy mắc bệnh nặng, đã giao đứa con mà mình quý nhất cho người cha ruột là ông, vậy mà ông lại làm ngơ. Tiền thì có đưa, nhưng đều bị vợ ông bớt xén. Điều duy nhất khiến ông chú ý là vì đứa trẻ đó quá thông minh, làm ông cảm thấy nở mày nở mặt.”

“Vì vậy, cô ấy căm hận ông, oán khí không tiêu tan nên mãi không rời đi.”

Ông lão đột nhiên thấy lạnh sống lưng, không dám nhìn vào mắt Thẩm Phàm Tinh.

Đôi mắt của cô trong sáng, như thể có thể nhìn thấu tâm can ông. Ông im lặng một lúc rồi hỏi: “Vậy… có cách nào hóa giải không?”

Thẩm Phàm Tinh gật đầu: “Tất nhiên là có. Nếu là người khác thì không thể, nhưng tôi thì làm được. Chỉ là… phải xem ông có đồng ý hay không thôi.”

Ông lão cau mày: “Cần bao nhiêu tiền?”

Thẩm Phàm Tinh lắc đầu: “Không không, không cần đưa tiền cho tôi. Chỉ cần ông chia một nửa tài sản hiện tại của mình cho đứa con trai mà cô ấy quan tâm nhất, sau đó đến chùa thắp hương liên tục bốn mươi chín ngày, treo bài vị vãng sinh là được.”

Ông lão rõ ràng không ngờ lại phải làm đến mức này, trợn mắt nhìn Thẩm Phàm Tinh:

“Nó không muốn về quản lý công ty, còn muốn chia một nửa cổ phần công ty? Làm sao có thể?”

Hạt Dẻ Rang Đường

Thẩm Phàm Tinh lắc ngón trỏ: “Không không, ông hiểu nhầm rồi. Không chỉ là một nửa cổ phần công ty, mà cả nhà đất, cửa hàng dưới tên ông cũng đều phải chia đôi.”

Ông lão đập bàn định nổi giận, nhưng Thẩm Phàm Tinh chỉ tay vào chữ “hung” trên chu sa.

Ông lão cúi mắt nhìn, lập tức nuốt giận vào trong.

Những hạt chu sa mịn màng sáng bóng, chữ hung kia vào lúc này dường như có sự biến đổi, nét chữ trở nên dữ tợn và đáng sợ.

Như thể sắp mọc nanh nuốt chửng lấy ông.

Ông cụ Bùi lắc đầu, nhắm mắt lại rồi mở ra, chữ đó vẫn y như lúc ban đầu, không có gì dữ tợn cả.

Chẳng lẽ là ông hoa mắt?

Nhưng ông không dám nói thêm, cũng không dám có hành động bất kính nào, khiêm tốn hỏi Thẩm Phàm Tinh: “Không thể bớt lại một chút sao?”

Thẩm Phàm Tinh làm vẻ khó xử: “Ông xem… mấy thứ này cũng không phải đưa cho tôi. Nếu ông không tin thì khỏi cần làm. Nhưng nếu ông muốn gia đình hưng thịnh, việc kinh doanh khởi sắc thì cứ làm theo. Quyền lựa chọn nằm ở ông, tôi không thể đưa lời khuyên.”

Ông cụ Bùi cắn răng một cái, được, cho thì cho. Chỉ cần Bùi Nghiễn Lễ chịu về quản lý công ty là được. Ông lại hỏi Thẩm Phàm Tinh: “Vậy còn chuyện hôn nhân của nó?”

Thẩm Phàm Tinh nhíu mày: “Cũng là đại hung. Cô gái ấy đúng là rất có ích cho sự nghiệp của con trai ông, sẽ giúp con trai ông thăng tiến, nhưng lại xung khắc với ông.”

Thương Thương suýt bật cười thành tiếng, câu này chắc chắn là Thẩm Phàm Tinh bịa đặt.

Nhưng Ông cụ Bùi lại tin thật, cau mày nhìn Thẩm Phàm Tinh: “Sao lại như vậy?”

Thẩm Phàm Tinh thở dài: “Ông tuổi Dần, cô gái đó cũng tuổi Dần. Một nhà mà có hai con hổ, làm sao mà yên ổn?”

Ông cụ Bùi trầm ngâm không nói. Ông vốn rất tin những chuyện này, nếu thật sự xung khắc với ông thì phải cân nhắc kỹ.

Thẩm Phàm Tinh nhân cơ hội nói thêm: “Nhân duyên của anh ấy đã được định trước, cho nên ông cũng đừng can thiệp nữa.”

Ông cụ Bùi vẫn trầm mặc. Không những không thể dùng hôn nhân để kiểm soát Bùi Nghiễn Lễ, lại còn phải chia nửa tài sản, cuối cùng còn không được can thiệp chuyện tình cảm?

Thẩm Phàm Tinh lại chỉ vào chữ “hung” trên chu sa: “Ông xem… chữ lại thay đổi rồi…”

_________

sr mấy bà, tui thực sự không ngờ phiên ngoại nó dài như thế mà vẫn chưa hoàn T_T

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play