Tiêu Triệt nghe vậy, lặng im chớp mắt một cái, đặt quyển sách sang một bên, lấy chuỗi Phật châu cầm trong tay, chậm rãi lần từng hạt.
Lục Vân bưng chén trà do Lưu công công dâng lên, nhấp một ngụm rồi mới mở miệng: “Ta sinh ra ở một nơi gọi là đảo Nam Lan. Vương gia chắc chưa từng nghe tới, nhưng chắc hẳn biết núi Đại Động. Từ núi Đại Động đi mãi về phía nam rất rất xa mới đến được. Nơi đó bốn phía đều là nước, tộc Nam Lan chúng ta vẫn luôn sinh sống ở đó, tách biệt với thế gian.”
“Hai năm trước, không biết vì sao, tộc Ô Mông lại tìm được nơi ấy, họ giết sạch toàn bộ tộc nhân chúng ta, chỉ để lại ba mươi nữ nhân.”
Tiêu Triệt cầm chén trà, tay căng cứng, khẽ nheo mắt lại.
Lục Vân thu lại vẻ mặt, tiếp tục nói: “Hơn hai năm trước, triều đình các ngươi cùng tộc Ô Mông nổ ra chiến sự ở vùng ngoài Nam Cảnh, quân Ô Mông đại bại bỏ chạy. Trên đường tháo lui, bọn chúng thấy chúng ta vướng víu, liền định giết hết.”
“Tối hôm đó, chúng đào một hố to giữa vùng đại mạc hoang vu, muốn chôn sống tất cả chúng ta vào đó.”
Lưu công công nghe tới đây nuốt nước miếng đánh ực, kinh hãi kêu lên một tiếng: “Đúng là trời không dung!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play