Cửa vừa đóng lại, Hứa Tú Vân vừa bịt mũi vừa dọn dẹp và khóc: “Quá đáng quá!”
Trần Gia Sơn vẻ mặt khó chịu, đưa tay gãi gãi cổ: “Anh đã nói không thể chọc giận bọn họ mà, em cứ phải chọc vào, giờ thì tốt rồi, ầm ĩ đến mức này, sau này mọi người sẽ nhìn chúng ta thế nào. đây”
Anh ta làm việc ở Viện thiết kế, rất coi trọng thể diện.
Hai túi rác này thực sự là do Hứa Tú Vân ném, cô ta cũng thông minh, sợ bị nhận ra, lợi dụng đêm khuya mọi người ngủ say, cô ta đặc biệt đi đến thùng rác ở tòa nhà 8 để nhặt túi rác, chỉ muốn dằn mặt Lương Chí Vĩ, ban đầu định đổ thẳng trước cửa nhà bọn họ, cuối cùng lại thấy trong túi có quá nhiều nước và mùi hôi, nên quyết định trực tiếp ném luôn túi rác ở cửa.
Hứa Tú Vân ngửi thấy mùi hôi trong phòng khách, trong lòng hối hận, nghĩ rằng đêm qua nếu đổ rác trước cửa nhà Lương Chí Vĩ thì đã không bị như vậy, không ngờ lại cho bọn họ cơ hội, khiến nhà mình phải chịu tội, nghĩ đến đây cô ta càng tức giận, quát: “Thằng chó đó không phải đã oan uổng chúng ta xì hơi bánh xe của hắn sao?! Em sẽ làm một trò đùa cho hắn thấy.”
Trần Gia Sơn mệt mỏi nói: “Thôi, đừng so đõ nữa, chuyện này cuối cùng cũng vì chúng ta mà ra, hôm nay anh tan làm sẽ mua ít trái cây và trứng, chúng ta lên trên lầu nói xin lỗi, giải quyết chuyện này sớm thôi.”
Hứa Tú Vân tính tình cứng cỏi, quay đầu lại kiên quyết nói: “Em không đi, tại sao? Việc hắn oan uổng Thiên Trạch thì cứ như vậy mà qua sao? Hôm nay có thể oan uổng Thiên Trạch, lần sau hắn nói nhà mình mất đồ là chúng ta ăn trộm thì sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT