Câu nói đau đớn này chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của Lương Chí Vĩ, anh ta là người từ một thị trấn thuộc Bình Châu, chỉ học hết tiểu học, năm đó khi Việt Hồng phát hiện ra mỏ dầu, tin tức đã gây chấn động toàn quốc, rất cần nhân lực, chỉ dựa vào việc điều động người tham gia chiến dịch mỏ dầu là không đủ, sau đó cũng đã tuyển dụng khá nhiều người địa phương.
Bình Châu là một huyện lị nhỏ, kinh tế lạc hậu, trình độ văn hóa của người dân thường không cao, lúc đó mỏ dầu thực sự thiếu người, cho dù chỉ học hết tiểu học, chỉ cần đủ tuổi, sức khỏe tốt, có sức lực, được giới thiệu qua đội sản xuất, sau khi trải qua đào tạo đơn giản ở mỏ dầu là có thể vào làm việc, trải qua nhiều năm, anh ta đã đổ mồ hôi và công sức cho mỏ dầu, vất vả làm việc, cuối cùng mới được phân cho một căn hộ 60 mét vuông, nhưng khi chuyển vào mới biết, khoảng cách giữa người với người lại lớn như vậy, khi anh ta vì nghèo mà ở tiểu học phải bỏ học, thì ở đây có người đã có tiền học lên đại học, làm việc một hai năm đã có chức vụ cao hơn anh ta.
Lửa giận của Lương Chí Vĩ vốn dĩ đã bị dập tắt bởi Lý Minh Viễn, giờ lại lần nữa bùng lên, lao vào định đánh Hứa Tú Vân, may mà có vợ chồng Lý Minh Viễn và Dương Phỉ gắng sức ngăn cản, nắm đấm mới không đánh trúng mặt Hứa Tú Vân, nước bọt của anh ta bay loạn xạ, miệng chửi không ngừng: “Gia đình mấy người thật sự quá kiêu ngạo! Nhỏ thì xì hơi bánh xe đạp của tôi, lớn thì ném rác vào nhà chúng tôi, giờ còn công khai khinh thường người nhà quê, người nhà quê thì sao nào? Tôi mỗi ngày đều phải ra bên ngoài di chuyển dụng cụ cho mỏ dầu, mang vác vài nghìn mét, còn mấy người thì làm gì? Có phải cô chỉ đứng ở nhà nghỉ làm thu ngân không? Gió không thổi tới mưa không rơi trúng, nếu không có chồng cô thì cô có tìm được công việc như vậy không? Cô thì tính là cái thá gì!”
“Ngày nào cũng mặc cái váy ngắn củn cởn như vậy, một đầu tóc xoăn, giày cao gót kêu cộp cộp, chỉ thiếu mỗi việc nhuộm vàng cả lông! Cô có phải là hình mẫu của người lao động không? Nếu đặt trong mười năm trước, cô đã sớm bị phê đấu* rồi!”
Hứa Tú Vân tức giận không nói nên lời, ôm ngực thở hổn hển.
Lương Chí Vĩ làm việc cần cù chăm chỉ, nhưng tính tình nóng nảy, bình thường đi làm sớm, ăn sáng xong mở cửa thấy hai túi rác đã lao xuống, sự việc phát triển bất ngờ, vợ anh ta là Ngô Yến Như hoàn toàn không biết chuyện này, làm xong bữa sáng đang mặc đồ cho con gái, đứa trẻ không muốn dậy sớm cứ khóc mãi, cô ta cũng không nghe rõ động tĩnh ở dưới lầu, cho đến khi Thư Thiến ở tầng bốn lên gọi cô ta, Ngô Yến Như mới biết chồng đi xuống gây sự, vội vàng bỏ đứa trẻ xuống dưới khuyên anh ta, ôm chặt Lương Chí Vĩ ép anh ta lùi lại hai bước, quát: “Phải đi làm mà còn làm gì ở đây? Còn chưa xong à?!”
Ngô Yến Như dùng cơ thể mình chắn trước, tránh cho hai nhà lại xảy ra xung đột trực tiếp, Lương Chí Vĩ thấy sắc mặt vợ thì dịu lại một chút, chỉ vào Hứa Tú Vân quát lớn: “Sau này nếu còn nghe thấy cô chửi tôi hoặc chửi người nhà chúng tôi là người nhà quê, cô xem tôi có đi tố cáo cô ở cục quản lý mỏ dầu không, kỳ thị giai cấp nông dân!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT