Tin tức mà Đường Nhạc Âm mãi không nhận được, người của Kỷ Bái Chi lại dễ dàng nắm rõ trong lòng bàn tay.
Quản gia của vương phủ, Bạch Khả, bước vào phòng khách, hạ giọng hỏi Nguyên Bảo: “Vương gia thế nào rồi? Có nguy hiểm không?”
Thần y Lý Vô Bệnh vỗ quyển y thư lên bàn bát tiên, giọng điệu chua ngoa: “Nguy hiểm thì không, nhưng có đường chết đấy! Bảo vương gia nhà ngươi, lần sau mà còn tùy tiện vận nội lực nữa thì đừng tìm ta, cứ đi gặp Diêm Vương cho nhanh!”
Người này ngoài ba mươi, mặc đạo bào màu xám xanh, râu ria cạo sạch bóng, lông mày mảnh dài, mắt sắc nhọn, môi mỏng như hai lưỡi dao, trông đầy vẻ thư sinh nhưng trong mắt lại ẩn đầy sát khí.
Bạch quản gia vội vàng cúi chào thật sâu, “Thần y bớt giận, bớt giận.”
Lý Vô Bệnh hừ lạnh, xách áo khoác trên ghế, sải bước ra cửa: “Muốn ta bớt giận thì chi bằng bảo vương gia nhà ngươi bớt giận trước! Từ nay về sau, người mà sắp chết hẵng đến tìm ta, còn bình thường thì miễn đi, ta không tiếp!”
Nguyên Bảo vội vàng chạy đến án thư, chộp lấy một chiếc hộp gỗ đuổi theo, “Lý thần y, ngài đừng nóng giận, tiểu nhân thay mặt vương gia xin lỗi ngài. Đây là trà mới năm nay, vương gia đã chuẩn bị từ sớm để dâng tặng ngài.”
Lý Vô Bệnh khựng lại một chút, quay người giật lấy hộp trà, sau đó đi càng nhanh hơn.
Nguyên Bảo nhìn theo bóng dáng hắn biến mất ngoài cổng lớn, lắc đầu than thở: “Ngự y trong Thái Y Viện phần lớn tính khí đều khá tốt, sao đến lượt vị thần y này lại khó hầu hạ đến vậy?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play