Quận chúa bệnh nặng, cần đi đường ổn định, xe ngựa di chuyển rất chậm, mãi đến chính giờ Thân mới gặp được ngự y Vương Văn Hoành bên ngoài cửa Tây thành.
Tình huống khẩn cấp, không có thời gian hàn huyên, Vương Văn Hoành lên xe bắt mạch ngay. Bắt mạch cả hai tay xong, ông cau mày nói: “Mạch tượng trầm vi trì nhược, tuy chưa đến mức nguy kịch như chim mổ mái dột, nhưng cũng không lạc quan lắm.”
Nói đến đây, ánh mắt ông dừng lại trên đầu ngón tay của quận chúa, thở dài một hơi rồi nói tiếp: “May mà gặp được người có chuyên môn, cứu chữa kịp thời, nếu không thì…” Câu sau quá xui xẻo, ông không nói tiếp.
Dương Hi nói: “Trên đường gặp được một vị Đường cô nương, nàng dùng một số thủ pháp đặc biệt, kéo mẫu thân ta từ Quỷ Môn Quan trở về.”
Triệu y nữ đứng cúi đầu sang một bên, ánh mắt vẫn dán vào Dương Hi, hy vọng hắn sẽ hỏi đến phương thuốc. Nhưng hắn không hỏi, cũng không có vẻ gì là muốn nhắc đến.
Bà ta cảm thấy mình không thể im lặng nữa, bèn lên tiếng: “Vương ngự y, Đường cô nương đã kê thuốc cho quận chúa, ngài xem thử có ổn thỏa không?”
Dương Hi lạnh lùng liếc bà ta một cái: “Quận chúa vẫn đang nguy kịch, Vương ngự y có cách gì không?”
“Chuyện này… Bây giờ chỉ có thể dùng Tứ Nghịch Thang, nhưng hiệu quả không cao, cần phải cân nhắc thêm.” Vương ngự y có chút khó xử, “Đường cô nương đã dùng thuốc gì? Nếu đã có hiệu quả, lão phu muốn tham khảo một chút.”
Triệu y nữ không đợi Dương Hi đồng ý, lập tức như hiến vật quý, lấy một gói thuốc đặt lên bàn nhỏ, mở giấy thảo ra, chỉ vào phụ tử nói: “Vương ngự y xin xem.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT