Trên xe ngựa của Đường Nhạc Quân ngoài đồ ăn ra thì chẳng còn gì khác. Nàng dễ dàng vượt qua kiểm tra, dắt ngựa bước qua cổng thành, đặt chân lên đại lộ Tây rộng lớn của kinh thành.

Sắc trời ảm đạm, các cửa tiệm hai bên đường đều đã đóng cửa. Trên đường người đi lại thưa thớt, gió tây bắc rít qua phố phường, thổi tung những chiếc đèn lồng đỏ trước cửa hiệu, làm chúng lắc lư dữ dội, tạo ra bầu không khí ma mị như trong truyện quỷ quái.

So với ma quỷ, lòng người đáng sợ hơn nhiều.

Đường Nhạc Quân không sợ ma, nhưng vẫn cảnh giác liếc nhìn xung quanh.

Kỷ Bái Chi vẫn chưa đi xa, xe ngựa của hắn đậu ngay phía trước, chưa đầy một trăm mét. Nam tử trẻ tuổi cầm kiếm có lẽ là ám vệ, đã không biết lẩn vào góc khuất nào.

Hắn muốn làm gì? Đợi Thiệu Minh Thành xin lỗi sao?

Đường Nhạc Quân quay đầu nhìn lại, thấy hộ vệ vẫn đang hộ tống xe ngựa xa hoa của Thiệu đại công tử lướt qua bên cạnh nàng, không có dấu hiệu dừng lại.

“Hí hí~” Con ngựa của nàng bất an, hí lên hai tiếng.

Đường Nhạc Quân vận dụng dị năng hệ Mộc, nhẹ nhàng xoa đầu nó để trấn an, con ngựa lập tức bình tĩnh trở lại.

“Keng!” Trong gió vang lên tiếng kiếm rời vỏ, âm thanh mảnh nhưng sắc bén.

Đường Nhạc Quân thần kinh căng thẳng, lập tức nhìn về phía phát ra tiếng động, chỉ thấy một bóng đen từ mái nhà lướt xuống, nhẹ nhàng đáp lên nóc xe ngựa xa hoa.

Hắc y nhân đứng yên trong hai nhịp thở, ổn định tư thế. Sau đó múa kiếm trong không trung, tạo ra những vệt sáng sắc bén, đồng thời trên thùng xe vang lên những tiếng “cạch cạch cạch” trầm đục, khó nhận ra.

Hộ vệ của Thiệu gia giật mình ghìm cương, vội vã áp sát xe ngựa, đồng loạt xông lên. Nhưng bóng đen không dây dưa, chỉ một cú đạp chân, lướt người bay lên, đáp xuống nóc nhà phía đối diện, rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Đường Nhạc Quân sững sờ. So với những đòn đánh thô bạo của nàng, kiếm pháp của người này tinh xảo đến mức nghệ thuật. Bảo kiếm chém sắt như chém bùn, chiêu thức đẹp mắt mà vẫn vô cùng hiệu quả. Quá đỉnh!

Nàng nhẩm lại chiêu thức trong đầu, quyết định sẽ luyện tập thử khi về, rồi tự mình cải tiến.

“Rắc rắc rắc…” Thùng xe bị kiếm khí chém rách, vỡ thành từng mảnh, bốn vách chia năm xẻ bảy, gỗ rơi lả tả xuống mặt đường. Bên trong lộ ra một người đàn ông béo trắng, áo quần xộc xệch, ôm mỹ nhân trong lòng.

Đường Nhạc Quân hoàn hồn lại, thầm nghĩ: “Hóa ra đây là Thiệu Minh Thành.”

Nhìn từ phía sau, hắn cao to vạm vỡ, lưng rộng eo thô, da trắng bệch, có lẽ do ăn quá sung sướng nên khắp lưng nổi đầy mụn đỏ. Chắc chắn là do ngày thường ăn nhiều đồ dầu mỡ, làm tuyến bã nhờn hoạt động quá mức.

Tiếng động lớn trên nóc xe khiến hai con tuấn mã kéo xe hoảng loạn. Chúng hí vang “hí hí!”, chạy thục mạng về phía trước.

Hai tên xa phu phản ứng nhanh, lập tức ghìm cương giữ lại: “Hừ, hừ hừ…”

“Giá giá!” Nhóm hộ vệ vội vàng thúc ngựa, bao quanh hai con ngựa đang hoảng sợ, chạy theo bốn, năm chục mét mới có thể kiềm chế chúng lại.

“Chết tiệt!”

Thiệu Minh Thành tức giận chửi ầm lên. Hắn giật một tấm chăn bông từ thùng xe, trùm lên người mình và mỹ nhân trong lòng.

“Ngươi cái đồ…”

Hắn dường như muốn mắng tiếp, nhưng rồi không hiểu sao lại nuốt ngược câu chửi vào trong, chỉ gào lên tức tối: “Còn không mau đi! Đồ súc sinh! Chán sống rồi phải không?!”

Đây chính là kiểu ‘chỉ cây dâu mắng cây hòe’. Đường Nhạc Quân thầm bội phục dũng khí của hắn.

Nhưng Thiệu Minh Thành hoàn toàn không tự nhận ra điều đó. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt như chứa đầy thù hận, nhìn về phía xe ngựa của Kỷ Bái Chi.

“Hừ~”

Khi hai chiếc xe lướt ngang nhau, trong xe ngựa của Kỷ Bái Chi khẽ vang lên một tiếng cười nhạt.

Thiệu Minh Thành không thể đánh, cũng không thể chửi, chỉ có thể giận đến phát điên. Hắn đột nhiên giáng một cái tát vào mặt nữ nhân trong lòng, “Tiện nhân! Tiện nhân!”

Thiệu Minh Thành vừa đánh vừa chửi, kéo dài cả đoạn đường. Trong khi đó, xe ngựa của Kỷ Bái Chi vẫn đứng yên.

Đường Nhạc Quân hơi do dự, nhưng rồi vẫn nhảy lên xe, điều khiển ngựa chạy nhanh về phía trước.

“Đường cô nương, vương gia nhà ta cho mời.” Gia nhân của Kỷ Bái Chi đột ngột chặn đường nàng.

“Hừ…” Đường Nhạc Quân ghìm cương ngựa, bất mãn hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Nguyên Bảo cũng chẳng rõ chủ tử của mình muốn gì nhưng hắn vẫn kiên quyết cúi chào, nhắc lại: “Đường cô nương, mời.”

Không còn cách nào khác, Đường Nhạc Quân nhíu mày, xuống xe, đi theo. Đến gần cửa sổ xe ngựa, nàng cúi chào, lễ độ nói: “Dân nữ bái kiến vương gia.”

Cửa sổ chỉ mở một khe hẹp khoảng một lóng tay, để lộ nửa khuôn mặt tái nhợt của Kỷ Bái Chi, “Xem náo nhiệt có vui không?”

Tim Đường Nhạc Quân chợt thắt lại. Kỷ Bái Chi danh phận là vương gia, nhưng vừa rồi lại bị một công tử vô danh sỉ nhục, thể diện hoàn toàn mất sạch. Hắn đang tìm nàng để trút giận sao?

Nàng cẩn trọng lựa lời: “Dân nữ không có ý xem náo nhiệt, chỉ là bị hoảng sợ mà thôi. Hơn nữa, kẻ kia quả thực quá ngang ngược… Dù sao đi nữa, vẫn xin cảm tạ vương gia đã ra tay nghĩa hiệp!” Để giải thích rõ ràng, nàng nói một hơi dài.

“Bị hoảng sợ?” Giọng Kỷ Bái Chi dường như dịu đi một chút, thanh âm tựa hồ, “Theo ta thấy, người hoảng sợ hẳn là khách trong quán mì nhỏ kia mới đúng.”

Đường Nhạc Quân: “…”

Nàng chợt nhận ra, có lẽ mình đang bị theo dõi. Nếu không, làm sao Kỷ Bái Chi có thể nhanh chóng biết chuyện trong quán mì?

Kỷ Bái Chi lại nhàn nhạt nói: “Giang hồ hiểm ác, chỉ biết múa may vài đường võ mèo cào thì chẳng thể đứng vững. Đường cô nương vẫn nên tìm một người tốt mà gả đi.”

Hắn kéo kín cửa sổ, gõ nhẹ hai cái.

Nguyên Bảo lập tức lên tiếng: “Lên đường!”

Hắn có lòng tốt đến vậy sao? Tự dưng lại quan tâm đến một nữ tử từng cố ý tính kế mình?

Hay là hắn có mục đích gì khác?

Không đúng, nguyên thân chỉ là một cô nhi, chẳng có gì đáng để hắn nhắm tới. Vậy thì có lẽ, đơn giản là hắn hứng thú với cuộc đời người khác, xem nó như một câu chuyện mà thôi.

“Ngươi đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người ngắm phong cảnh lại đứng trên lầu nhìn ngươi.” Đường Nhạc Quân bâng quơ nhớ đến một câu văn trong sách, nhún vai bất đắc dĩ: “Tùy vương gia muốn làm gì thì làm.”

Ở khu Nam thành, giá khách điếm rẻ hơn.

Đường Nhạc Quân ít vốn liếng, lại còn nhiều thứ cần tiêu, nên nàng phải tính toán thật kỹ. Dựa vào ký ức của nguyên thân, nàng tìm đến ‘Lai Phúc Tiểu Khách Điếm’ trên phố chợ đêm, làm thủ tục thuê phòng.

Sau khi ổn định chỗ cho ngựa, nàng rời khách điếm, lần theo mùi thơm tìm đến một quán bán gà quay.

Những con gà quay được treo trên móc ở cửa sổ, béo ngậy, lớp da vàng óng, bóng loáng dầu mỡ, hương thơm ngào ngạt, chỉ nhìn thôi đã khiến nước miếng ứa ra.

Đường Nhạc Quân mua một con gà quay, tìm chỗ ngồi bên cạnh quán hoành thánh, rồi gọi thêm một bát hoành thánh chua cay cỡ lớn.

Quán hoành thánh vắng khách, vừa thấy nàng đến, chủ quán liền nhanh tay bưng bát hoành thánh nóng hổi lên.

Giữa tháng Hai, ban đêm vẫn còn chút se lạnh. Bát hoành thánh nóng bốc hơi nghi ngút, nước dùng có màu đỏ nhẹ, phủ đầy hành lá xanh mướt, kết hợp với bát sứ trắng và những viên hoành thánh vỏ vàng nhạt, tạo nên một màu sắc bắt mắt, hương chua cay tỏa ra nức mũi.

Sau một ngày di chuyển vất vả, Đường Nhạc Quân vừa khát vừa đói, lập tức bưng bát lên, thổi nhẹ, nhấp thử một ngụm. Nước dùng chua vừa đủ, độ sệt hoàn hảo, vị tôm khô hòa vào tạo nên vị ngọt thanh đậm đà, vừa ngon miệng vừa kích thích vị giác.

Nàng múc một viên hoành thánh đầy nhân bằng thìa sứ, đưa vào miệng— Nhân thịt đậm đà, vỏ hoành thánh dai nhẹ, mang theo hương thơm đặc trưng của bột mì. Một bữa ăn thỏa mãn.

Đường Nhạc Quân no nê. Sau khi trả tiền, nàng thong thả đi đến tiệm vải.

So với ở huyện thành, vải vóc ở kinh thành phong phú hơn hẳn, chất lượng cũng tốt hơn. Nàng nhìn trúng ba cây vải gấm phủ, bốn cây vải thô, quyết định sẽ quay lại mua trước khi về.

Sau đó, nàng ghé qua vài hiệu thuốc, khi rời đi thì tình cờ thấy một xe đẩy nhỏ bán cây cảnh. Lan quân tử, hoa lồng đèn, mai, tùng cổ, cùng những chậu bồn cảnh bồ đề tinh xảo, bên cạnh là hơn chục viên đá cảnh nhỏ.

Là người có dị năng hệ Mộc, sao có thể không mua hoa chứ?

Đường Nhạc Quân chọn một chậu lan quân tử khỏe mạnh và một cây hoa lồng đèn nhỏ.

Ông chủ nhận tiền, cười nói: “Cô nương, mua thêm mấy cây cỏ bồ đi. Có kim tiền, hổ tu, hương miêu, đều là cây chiêu tài đấy!”

Chiêu tài ư? Đúng là thứ nàng cần.

Nàng liếc qua mười mấy chậu cỏ bồ, chỉ vào ba chậu trong góc:

“Ba chậu này có bớt không?”

Ba chậu nàng chọn lá hơi úa vàng, trông héo úa, rõ ràng là bị bỏ xó lâu ngày.

Ông chủ thật thà nói:

“Cô nương, ba chậu này khó chăm lắm, sợ mua về cũng không nuôi nổi.”

“Bao nhiêu?” Đường Nhạc Quân nói ít, chỉ hỏi những gì cần hỏi.

Ông chủ suy nghĩ một chút rồi nói: “Dạo này ế hàng, nếu cô nương đã thích, ba chậu này ta tính giá một chậu thôi, năm văn tiền.”

Đường Nhạc Quân sảng khoái trả tiền, cảm ơn rồi trở về khách điếm nghỉ ngơi.

Ở kinh thành, có một chợ dược liệu lớn nằm trước miếu Thành Hoàng ở Tây thành.

Mỗi tháng họp ba phiên: đầu tháng, giữa tháng và cuối tháng. Mỗi phiên bắt đầu từ giờ Thìn đến giờ Tỵ thì kết thúc.

Đường Nhạc Quân ăn sáng xong mới đi nên đã hơi muộn. Khi đến nơi, chợ đã tấp nập người mua kẻ bán, các thương nhân dược liệu bày hàng thành hai dãy dài dọc theo đường phố. Dòng người chen chúc, chủ yếu là các lái buôn kéo xe đến nhập hàng.

Nàng quan sát một lúc, rồi lặng lẽ đi theo hai người trung niên, định học lỏm cách họ mua hàng. Nàng kinh nghiệm chưa nhiều, cần phải quan sát để học hỏi, xem cách họ giao dịch, nghe lén các thuật ngữ trong nghề, ghi nhớ mức giá và lượng hàng nhập, tránh bị chủ hàng lừa.

Hai người trung niên đó có vẻ là bạn cũ, nói chuyện liên tục, không ngớt.

“Này, hải quyết chín lỗ, hàng tốt đấy, bao nhiêu tiền?”

“Lại tăng giá nữa rồi! Kiểu này thì sống sao nổi!”

“Huynh đệ, đừng than thở nữa, bây giờ có thứ gì mà không tăng giá chứ? Đến gạo, mì còn đắt nữa là!”

“Đúng vậy, có lẽ giá còn tiếp tục tăng, thời buổi này càng lúc càng khó sống.”

“Haiz, cứ tích trữ nhiều một chút đi, không thấy hôm nay người nhập hàng đông hơn bình thường mấy phần sao?”

“Mẹ nó, có kẻ làm chuyện thất đức, ta đoán thời thế còn loạn nữa.”

“Huynh đệ, nhỏ giọng thôi! Huyền Y Vệ tai mắt khắp nơi, để bọn chúng nghe được thì không xong đâu.”

Nam nhân trung niên vừa nhắc nhở bạn mình, vừa liếc nhìn xung quanh, rồi quay lại quét mắt về phía Đường Nhạc Quân.

Đường Nhạc Quân giả vờ chăm chú xem thuốc, nhưng trong lòng lại thầm tính toán: Mình chỉ có sáu trăm sáu mươi lăm lượng bạc, phải chi tiêu hợp lý. Có lẽ nên mua ít thuốc hơn, ưu tiên chuẩn bị trước các nhu yếu phẩm như củi, gạo, dầu, muối.

Người trung niên thấy không có ai chú ý đến cuộc trò chuyện của họ, liền yên tâm hơn, nhưng cũng không dám bàn luận chính sự nữa, chỉ tập trung vào việc mua thuốc, tiến độ nhanh hơn hẳn.

Đường Nhạc Quân theo sát họ một vòng, đã hiểu sơ về giá cả và cách thức giao dịch. Lo sợ nếu chần chừ sẽ không mua được hàng tốt, nàng lập tức bắt đầu nhập hàng ngay trong lần đi thứ hai.

Nàng ưu tiên mua các dược liệu còn tươi để tận dụng dị năng hệ Mộc: Cam thảo, quế chi, ma hoàng, điền trúc, hoàng cầm, hùng hoàng, thương truật…

Các chủ quầy thuốc đa phần rất thật thà, báo giá ngay, không vì Đường Nhạc Quân là nữ nhân mà tìm cách lừa gạt. Thậm chí, có người còn nhiệt tình hướng dẫn cách chế biến để giữ nguyên dược tính tốt nhất.

Nhưng nghề nào cũng có kẻ gian. Lúc đi đến cuối chợ, rồi vòng lại, nàng liền gặp một người như thế.

Lão chủ quán thấy xe ngựa của nàng chất đầy hàng, biết là khách lớn, liền tươi cười niềm nở chào mời: “Cô nương, hoàng tinh nhà ta rất tốt, hàng từ năm ngoái, đã qua chín lần hấp, chín lần phơi, đảm bảo chất lượng. Lấy một ít chứ?”

Đường Nhạc Quân đưa tay chạm vào dược liệu, giữ yên trong giây lát, rồi lặng lẽ thu lại dị năng, không nói gì, chỉ quay người đi thẳng.

Gương mặt lão chủ quán cứng đờ. Thái độ nhiệt tình của lão bị bơ đẹp, cảm thấy mất mặt, liền tức tối chuyển sang nói móc: “Thời thế loạn lạc, ngay cả nữ nhân cũng dám chen chân vào địa bàn của nam nhân. Chẳng lẽ là góa phụ?”

Người khách bên cạnh đã có tuổi, không để tâm đến lời khiêu khích của lão, chỉ nhấc một miếng hoàng tinh lên, ngửi thử rồi bẻ ra xem. Sau đó, lạnh nhạt nói: “Chủ quán, hoàng tinh này bị mốc rồi à?”

Sắc mặt chủ quán lập tức sa sầm. “Không mua thì thôi, đừng có bôi nhọ hàng của ta!”

Người khách cười lạnh: “Lão tử đương nhiên không mua. Cô nương kia nhìn ra hàng của ngươi có vấn đề, nhưng không vạch trần. Đó đã là nể mặt lắm rồi. Ngươi còn bịa đặt người ta là góa phụ, đúng là miệng lưỡi độc địa!”

“Lão già này, ngươi chán sống rồi sao?!” Chủ quán giơ tay giáng một bạt tai, nhưng người khách linh hoạt né được. Ngay lập tức, gia nhân phía sau hắn xông lên, ba người lao vào đánh nhau.

“Đánh nhau rồi!”

Đám đông nhanh chóng vây kín, chật như nêm. Đường Nhạc Quân tranh thủ bước nhanh rời khỏi khu vực hỗn loạn, nhưng rồi bất giác dừng lại. Không phải vì muốn xem náo nhiệt, mà vì nàng cảm thấy có ai đó đang quan sát mình.

Dựa vào giác quan thứ sáu, nàng nhìn quanh, chạm phải một ánh mắt quen thuộc. Đó là đại quản gia nhà họ Đường—họ Thân, nhưng tên thì không rõ.

Gã khoảng hơn ba mươi tuổi, để râu ngắn, ánh mắt nhìn nàng không chỉ kiêu ngạo mà còn mang theo sự khinh thường.

Đường Nhạc Quân còn trẻ, nhưng không ngu ngốc. Từ nhỏ, mẹ nàng đã dạy rằng trong thời tận thế, những cảm xúc như kiêu ngạo, khinh miệt, khiêu khích hay chính nghĩa chỉ khiến con người gặp họa. Giữ thái độ khiêm tốn mới là cách sinh tồn tốt nhất.

Đó cũng là lý do khi phát hiện hoàng tinh bị mốc, nàng không vạch trần lão chủ quán.

Đường Nhạc Quân hoàn toàn phớt lờ ánh nhìn của Thân quản gia, xoay người đi tiếp, dừng chân tại một quầy bán hạt giống và rễ cây thuốc.

Trồng dược liệu có lợi lâu dài, lợi nhuận cao. Nàng mua hết tất cả các loại hạt giống trên quầy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play