Lần bị cảm lạnh này, chủ tử đã ban cho ta rất nhiều thuốc trị thương và thuốc bổ.

Nhưng ta là một ám vệ thân thể cường tráng, dùng không hết, nên đã đem một ít cho A Hoa, người đồng hương của ta.

Nàng là cung nữ ở Thượng Y viện, vào cung trước ta nửa năm, trước đây cũng đã chiếu cố ta rất nhiều.

"Những thứ này đều là do bệ hạ ban thưởng sao?"

Ta gật đầu, tiện thể dặn dò nàng: "Đừng để người khác thấy."

"Ngươi yên tâm."

A Hoa hớn hở nhìn đống thuốc trị thương, thuận miệng trêu ghẹo.

"Bệ hạ không tặng ngươi thứ gì khác à? Đồ vô dụng cũng có thể đưa ta bán lấy tiền."

A Hoa rất ham tiền, gan cũng lớn nữa.

Nhưng đồ chủ tử ban cho sao có thể tùy tiện đem tặng người khác?

Ta không trả lời, đưa hết số bạc vụn trên người cho nàng.

"Nếu ngươi thiếu tiền, có thể đến tìm ta."

A Hoa mắt không chớp nhận lấy, đột nhiên nheo mắt, chọn một lọ từ trong đống lọ thuốc.

"Cái này ta không dùng đến."

Ta nghi hoặc nhận lấy, khi thấy hai chữ "bổ thận" trên chiếc bình sứ trắng như tuyết thì ho sặc sụa.

"Cái này cũng là bệ hạ ban cho sao?"

"..."

"Có phải là hơi quá mức chu đáo rồi không?"

Ta vội vàng giải thích cho chủ tử:

"Chủ tử chỉ là quan tâm đến cuộc sống của thuộc hạ thôi."

Lời còn chưa dứt, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân phía sau.

Ám vệ và cung nữ ở một chỗ là điều tối kỵ.

Ta vội vàng bay lên một cành cây gần đó, A Hoa cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi.

Nhưng nàng lại đi nhầm hướng, vừa ngẩng đầu đã thấy chủ tử và thái hậu.

A Hoa vội vàng quỳ xuống hành lễ.

Khi thấy chủ tử dời mắt nhìn mình, tim tôi chợt thót lên.

May mà, chủ tử nhanh chóng cho A Hoa rời đi.

Nhưng chủ tử lại đột ngột dừng chân, đứng im tại chỗ.

Sợ gây ra tiếng động, ta không dám lập tức rời đi.

Dù sao chủ tử cũng sẽ nhanh chóng đi thôi.

Ta vừa nghĩ vậy, đột n

hiên cảm giác xúc cảm quen thuộc, thứ mà ta khó lòng chịu đựng nổi lại ập đến.

Hơn nữa lần này, nó còn đặc biệt hung hãn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play