Nhưng ngày hôm sau, ta không thể đi làm được nữa.
Đêm qua trời đột ngột trở lạnh, ta ngâm mình trong hồ cả đêm, đúng lúc bị cảm lạnh, sốt không ngừng.
Ta sợ lây bệnh cho chủ tử, nên nhờ thống lĩnh xin phép cho ta nghỉ một ngày.
Trong cơn mơ màng, ta thấy có người đứng trước giường, tưởng thống lĩnh đã về, ta khàn giọng gọi.
"Lão đại, rót cho ta cốc nước với."
Không ai đáp lời.
Nhưng lát sau, ta cảm thấy có thứ gì đó chạm vào môi mình.
Thống lĩnh cũng chu đáo quá, còn đút cho ta uống nữa.
Ta liền uống mấy ngụm, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy một mảng màu vàng chói mắt.
Ai to gan vậy, dám mặc đồ vàng rực rỡ trong cung?
Ta ngơ ngác suy nghĩ một hồi, chợt bừng tỉnh, vội vàng ngồi dậy.
"Chủ tử!"
Chủ tử bị vẻ hoảng hốt của ta làm cho bật cười, không trách ta thất lễ, mà kéo chăn đắp lại cho ta, tiện tay sờ trán ta.
"Vẫn còn hơi nóng, lát nữa ta sẽ gọi thái y đến xem."
Ta cảm kích vô cùng.
"Đa tạ chủ tử."
Chủ tử khựng lại một chút, sắc mặt có vẻ hơi lạ.
"Không cần cảm ơn, dù sao ngươi ra nông nỗi này, cũng là vì..."
Chủ tử nói đến đây thì ngừng bặt.
Lúc này ta mới nhớ ra, mình thành ra thế này suy cho cùng cũng là do chiếc nhẫn kia.
Nhưng hôm nay, trên ngón tay trái của chủ tử không hề đeo chiếc nhẫn ngọc bích đó.
Chẳng lẽ chủ tử không thích nên quyết định không đeo nữa?
Ta mừng rỡ đến mức suýt chút nữa quỳ xuống trước mặt chủ tử.
Đợi chủ tử đi rồi, ta mới phát hiện trên xà nhà còn có một vị thống lĩnh đang ngồi xổm.
Dưa Hấu
Hắn ta nhìn ta với vẻ mặt phức tạp.
"Thập Thất, ngươi có thấy, chủ tử đối với ngươi có hơi đặc biệt không?"
Trên trán ta vẫn còn hơi ấm của chủ tử, không thấy có gì không đúng cả.
"Chủ tử quan tâm thuộc hạ đâu phải chuyện một hai ngày."
Thống lĩnh nghiêng đầu, cuối cùng không nói gì mà rời đi.