Sau khi ngâm mình trong nước lạnh suốt một canh giờ mà không có gì khác thường, ta lại phát hiện ra quy luật.

Hình như chỉ cần cách xa chiếc nhẫn kia, ta sẽ không bị nó ảnh hưởng nữa.

Dù sao bên cạnh hoàng thượng cũng có rất nhiều ám vệ, ta có thể xin đi làm nhiệm vụ bên ngoài.

Nghĩ đến đây, ta liền tìm đến thống lĩnh.

"Lão đại, ta muốn ra ngoài làm nhiệm vụ."

Ta dừng một chút rồi nói thêm,

"Cũng không cần đi xa hoàng cung quá, tốt nhất là có thể nhìn thấy ngự thư phòng."

Thống lĩnh đang trực đêm, ngồi xổm trên cây cắn hạt dưa, liếc xéo ta một cái.

"Ngươi tưởng đang chọn dưa chuột chắc?"

"Ở trong hoàng cung chẳng phải tốt hơn là ở ngoài kia gió sương sao?"

Tốt thì có tốt.

Chỉ là ở lâu dễ sinh lười biếng.

Ta thành thật đáp: "Ta muốn chịu khổ."

"Ngươi chắc chứ? Chủ tử có lẽ sẽ không đồng ý đâu."

Ta im lặng.

Trong đám ám vệ, ta là người thường xuyên ở bên chủ tử nhất.

Những ám vệ khác thường xuyên phải ra ngoài đưa tin, ám sát, nhưng chủ tử chưa từng phái ta đi.

Là ám vệ thân cận nhất của chủ tử, mực là do ta mài, trà là do ta pha, ngay cả đồ ăn mỗi ngày trước khi ăn cũng là do ta thử độc.

Nói tóm lại, những việc mà ám vệ không nên làm thì ta đều làm hết.

Ở gần chủ tử, ngay cả những thứ ban thưởng không nên có cũng được ban cho ta rất nhiều.

Nhưng bây giờ, ta lại muốn xin điều đi.

Thật có lỗi với sự tín nhiệm của chủ tử.

Nhưng không còn cách nào khác, vì nhị đệ của ta, ta chỉ có thể nhờ thống lĩnh hỏi giúp.

Sau một đêm trằn trọc không yên, thống lĩnh đến truyền lời.

Thống lĩnh không nói kết quả, chỉ là nhìn ta với vẻ mặt phức tạp.

"Chủ tử bảo ngươi đến gặp người."

Xong rồi.

Trời sắp sập đến nơi rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play