Ta nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi xà nhà, quý xuống trước mặt chủ tử.
"Thuộc hạ biết lỗi, xin chủ tử trách phạt.
Ánh mắt chủ tử rơi trên người ta, mang theo vẻ dò xét.
"Vừa rồi người đang làm gì?"
Không thể nói với chủ tử rằng ta cộng cảm với chiếc nhẫn ngọc của ngài.
Chuyện này quá hoang đường.
Huống chi, chủ tử yêu thích nhất chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy này, nó là biểu tượng cho quyền lực của hoàng đế.
Ta không biết trả lời thế nào.
"Thuộc hạ vừa rồi đã lơ đăng.
Vừa dứt lời, ta lại cảm thấy xúc cảm quen thuộc kia ập đến.
Liếc mắt nhìn lên.
Quả nhiên, chủ tử lại đang mân mê chiếc nhân.
Khoảng cách quá gần, ta dường như cảm thấy bàn tay thon dài của chủ tử đang vuốt ve chính mình.
Ta gần như không thể đứng vững, đầu củi xuống càng thấp hơn.
"Ngươi nóng quá.
Đâu chỉ là nóng, mà là rất nóng, vô cùng nóng, nóng đến mức muốn ngâm mình trong nước lạnh ngay lập tức.
"Bệ hạ
Bên ngoài đột nhiên vang lên giọng của Lý công công.
Chủ tử liếc nhìn ta một cái,
"Nếu không khỏe thì về nghỉ ngơi đi
Chủ tử không những không phạt ta mà còn cho ta về nghỉ ngơi.
Ta như được đại xá, vội vàng đập đầu tạ ơn.
Quay người rời đi từ chỗ tối, ta thoáng thấy chủ tử chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào
Ta vịn vào xà nhà, suýt chút nữa thì ngã.
Chủ tử thật tốt nếu không có chiếc nhẫn kia thì tốt hơn biết bao.