Tui Edit: Frenalis

Chương 7: Bị đánh thuốc

   Tôi ngẩng đầu nhìn những con quỷ còn lại, bọn họ đều im lặng nhìn tôi, tôi chắp tay nói với bọn họ: "Tiểu nữ quỷ đó đã bị tiêu diệt, bùa chú giam cầm các người cũng sẽ tự động vô hiệu. Các người yên tâm, tôi nhất định sẽ mời đại sư làm một tràng pháp sự độ cho các người."

   Những quỷ hồn biến mất, Kha Ngôn đi tới, vẫn còn thở hổn hển: "Cô đang lẩm bẩm cái gì thế?"

   Tôi nhìn anh ta: "Anh không thấy những người kia sao?"

   "Tôi vừa thấy cô ở đây một mình chống chọi với không khí rồi đốt búp bê." Hắn hỏi: "Thế nào? Những quỷ hồn kia đã giải quyết được hết chưa?"

   Tôi hiểu, anh ta không có mắt Âm Dương nên không thể nhìn thấy quỷ hồn.

   "Đến cùng là xảy ra chuyện gì?" anh ta hỏi.

   "Tốt nhất là nên gọi xe cứu thương trước." Tôi nhìn vết máu trên mặt đất, bất lực thở dài.

   Cảnh sát cùng xe cứu thương tới rất nhanh, trong ga-ra cũng có màn hình giám sát, Hình đội trưởng nhìn thu hình, sắc mặt càng thêm cổ quái.

    Kha Ngôn gọi các công nhân đến tiếp tục đào xuống nơi có quan tài nhỏ, phía dưới năm mét là nơi đào tổ rắn, bên trong có một túi vải lớn, khi mở túi ra thì có mùi hôi thối bốc ra nồng nặc.

   Trong túi thực ra chất đầy rắn đã chết từ lâu, thối rữa thành một đống thịt thối.

   Kha Ngôn sắc mặt rất khó coi, rõ ràng năm đó hắn đã phái người đem rắn đi phóng sinh, nhưng bây giờ lại phát hiện đám rắn bị chôn chết ở tầng dưới, hiển nhiên là hắn đã bị lừa.

   Tôi vỗ vai anh ta nói: "Địa Long trấn trạch quả thực là mảnh đất quý giá của phong thủy , nhưng nếu tổ rắn tản mác thì gia tộc cũng sẽ tản mác. Thứ anh xây dựng không phải là ngôi nhà, mà là tòa nhà văn phòng. Gia đình sẽ không bị hủy hoại, nhưng nó cũng sẽ ảnh hưởng đến vận may của anh. Đương nhiên, đây không tính là vấn đề lớn gì, nhưng có người đã đem tất cả rắn giết hết và chôn ở dưới đất. Va chạm xà linh, âm khí tụ tập, khẳng định sẽ xảy ra việc lạ liên tục, mà người kia sợ anh chết không đủ triệt để nên đã đem chôn một con búp bê trong hang rắn, con ma hấp thu âm khí, gây họa nên năm nào cũng có người chết."

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis

   Kha Ngôn vẻ mặt tức giận cực điểm, hình như cũng biết người đứng sau là ai nên tôi cũng không nói thêm gì nữa.

   Ai cũng muốn sinh ra trong gia đình giàu có và có vô số tiền để tiêu xài, nhưng trong gia đình giàu có cũng có rất nhiều thứ bẩn thỉu có thể ăn thịt người đến xương cũng không còn.

   Kha Ngôn vui vẻ đưa tiền cho tôi, 10 vạn tệ đã được chuyển thẳng vào tài khoản của tôi, tôi nhìn một hàng số 0 mà mặt đỏ bừng vì phấn khích. Nếu không về sau tôi không mở cửa hàng vòng hoa nữa? Đi làm thần côn kiếm tiền nhanh hơn nhiều.

   Nhưng tôi cũng biết lần này thành công đốt được hài cốt của đứa nhỏ là nhờ may mắn, còn có sự giúp đỡ của những oan hồn oán hận đã bị giết chết, nếu không tôi đã sớm bị tiểu quỷ bóp chết rồi.

   Nghĩ kỹ thì có lẽ khi quỷ hồn của Hà Mai và Bạch Võ tìm được tôi, họ không phải muốn hại tôi mà muốn tôi giúp họ.

   Đương nhiên, suy nghĩ của oan hồn không thể được xem xét bằng tư duy của người thường.

   Tôi nói với Kha Ngôn phải nhờ một vị cao tăng đến cầu nguyện cho các quỷ hồn thì anh ta hết sức đồng ý. Lúc đó tôi không nhận ra rằng mình đang chọc ra nhiều phiền toái lớn.

   Tôi không cho Kha Ngôn tiễn mà bắt taxi về nhà, thím hàng xóm đang ngồi trong tiệm đan áo le, thấy tôi đi ngang qua, cười nói: "Tiểu Lâm à, gần đây càng ngày càng xinh đẹp."

   Tôi mỉm cười với bà ấy, nhà Lý đại thẩm này chuyên làm bát trường thọ, tính tình không tệ, nhưng miệng quá nát, suốt ngày tán gẫu với tam cô lục bà trên con đường này.

   "Tiểu Lâm, buổi tối lại đây cùng nhau dùng bữa đi." Bà nói: "Đứa cháu của thím về vừa đúng lúc, thím đã nấu mấy món ngon rồi, con cũng tới ăn thử tay nghề của thím đi."

   Tôi thuận miệng đáp ứng, ngủ một giấc, mãi cho đến giờ cơm tối bị tiếng đập cửa làm bừng tỉnh.

   "Ai?" Tôi mất kiên nhẫn hỏi.

   "Tiểu Lâm, cơm đã chín rồi, mau qua ăn đi." Lý đại thẩm ở ngoài cửa nói: "Có món thịt kho mà con thích nhất."

   Lúc này tôi mới nhớ ra còn có chuyện ăn cơm này, thịnh tình không thể chối từ nên tôi đến đó, bàn ăn được bày ở tầng hai của cửa hàng Thọ Bát. Vừa bước vào, tôi nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi ở bàn, khoảng ba mươi tuổi, để tóc dài, dáng dấp có chút hèn mọn, vẻ mặt nham hiểm cứ nhìn tôi chằm chằm.

   Tôi bị hắn nhìn không thoải mái, lúc đó muốn rút lui đi về, Lý đại thẩm nhiệt tình kéo tôi qua ngồi cạnh người đàn ông đó: "Tiểu Lâm, đây là Đại Lâm cháu của dì, làm việc ở thành phố phía Đông, làm ăn lớn, thật vất vả mới trở về một chuyến, đến, ăn cơm, ăn cơm."

   Đại Lâm hình như rất có hứng thú với tôi, hắn cứ hỏi tôi cái này cái kia, thậm chí còn gắp đồ ăn cho tôi, tôi cảm thấy có chút khó chịu. Lý đại thẩm không phải là đang làm mai đó chứ?

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis

   Lý đại thẩm không ngừng khen ngợi cháu trai, nói cháu nhà giàu có, có bao nhiêu mỹ nữ theo đuổi, tôi liếc nhìn Đại Lâm, trên người hắn mặc cái áo thun hai ba trăm tệ, toàn thân cao thấp đều là đồ vỉa hè, tóc bôi một đống dầu, thấy thế nào cũng không giống người có tiền."

   "Tiểu Lâm." Hắn thân mật gọi: "Mở cửa hàng vòng hoa này một tháng có thể kiếm được bao nhiêu?"

   Tôi nhếch miệng: "Không nhiều lắm."

   Đại Lâm nói: "đã không nhiều còn mở nó làm gì. Như vậy đi, em đi theo anh đến phía Đông làm việc, một ngày kiếm mấy nghìn tệ cũng không thành vấn đề."

   Tôi nhịn không được trợn trắng mắt, hôm nay tôi kiếm được 10 vạn tệ trong một ngày, tôi thực sự không để mấy nghìn tệ vào mắt.

   Hắn cho là tôi đã động tâm nên nhích lại gần, quàng tay qua vai tôi cười nói: "Tiểu Lâm, một cô gái xinh đẹp như em mà phải chôn ở một nơi như thế này thì phí lắm. Anh đã thuê một căn nhà ở phía Đông, anh giới thiệu cho em làm bồi bàn ở khách sạn bốn sao nhé?"

   Tôi tránh tay hắn không để lại dấu vết, chán ghét nhìn hắn, Lý đại thẩm khoe khoang khoác lác như thần, hóa ra người này làm nghề đặc biệt, thường được gọi là "đầu gà", dưới tay có một đám gái trẻ, chuyên ký hợp đồng với khách sạn gạ gẫm khách hàng ở trong khách sạn này.

   Nghĩ tới nghề nghiệp của hắn, tôi có chút buồn nôn, đối với Lý đại thẩm rất bất mãn, dù cho có muốn giới thiệu đối tượng thì cũng đừng giới thiệu loại người này cho tôi chứ, chẳng phải là đang đẩy tôi vào hố lửa sao?

   "Lý thẩm, con no rồi. Bên đó còn có đơn hàng, tối nay con phải làm nốt, không làm phiền thẩm nữa. Mọi người cứ từ từ ăn." Tôi đứng dậy định rời đi, Đại Lâm đột nhiên giữ chặt tôi lại, nói: "Tiểu Lâm, đừng vội đi."

   "Buông ra." Tôi có chút tức giận, nhưng đột nhiên sững sờ.

   Một đứa bé từ phía sau lưng hắn trèo lên, đôi tay xanh tím quấn lấy cổ hắn, treo trên người hắn, lộ ra tiếng cười khặc khặc.

   Tôi hít một hơi khí lạnh, thực sự có một oán linh đang bám lấy hắn.

   Trong sách nói, những đứa trẻ chưa ra đời mà bị chết, hoặc bị chết ngay khi vừa chào đời sẽ rất khó đầu thai chuyển thế, bọn chúng chưa kịp nhìn kỹ thế giới này thì đã chết, oán niệm lớn như vậy nên sinh ra lực lượng phi thường mạnh mẽ, người bình thường cũng không muốn đi trêu chọc bọn chúng.

   Tuy nhiên, oán linh thường sẽ quấy rầy người mẹ đã phá bỏ nó, rất hiếm khi quấn lấy đàn ông.

   Có một oán linh đang ở đây, tôi đương nhiên không muốn ở lại lâu, tôi hất tay hắn ra rồi bước nhanh ra ngoài.

   Vừa bước tới hành lang, tôi cảm thấy đầu óc choáng váng, Đại Lâm tiến tới ôm tôi kéo sang một bên, trong lúc ngơ ngác, tôi nghe thấy Lý đại thẩm vội vàng hỏi: "Đại Lâm, cháu đang làm gì vậy?"

   "Không sao, cháu chỉ cho cô ấy uống chút thuốc thôi."

   "Cái gì? Đánh thuốc mê? Cháu cũng gan lớn quá đấy, đây chính là phạm pháp."

   "Dì, cháu nhìn trúng cô gái này từ lâu rồi, nhưng cô ấy mắt cao hơn đầu  cũng không thèm nhìn con, lần này nói gì con cũng phải nếm thử. Hắc hắc, dì yên tâm, phụ nữ chẳng phải như vậy sao? Chờ cô ấy thành người  của con rồi thì con nói cái gì chính là cái đó. Chẳng phải dì cũng nhòm ngó đến cửa hàng vòng hoa của cô ấy từ lâu rồi sao? Đến lúc đó cửa hàng vòng hoa sẽ là của dì."

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis

   Lý đại thẩm tựa hồ bị cám dỗ, do dự một lát, nói: "Vậy cháu phải làm sạch sẽ chút, đừng để nó đi kiện chúng ta."

   "Yên tâm, đợi lát nữa cháu sẽ chụp vài bức ảnh cô ấy không mặc quần áo,  đảm bảo cô ấy không dám nói ra ngoài một chữ."

   Lý đại thẩm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy dì ra ngoài canh chừng. Cháu nhanh lên."

   Đại Lâm đi tới nhéo mặt tôi, cười nói: "Cô bé, cuối cùng em cũng rơi vào tay anh rồi."

   Tôi buộc mình phải ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào sau lưng hắn: "Đứa bé này là ai?"

   Đại Lâm sửng sốt một chút: "Đứa bé nào?"

   "Có một đứa bé đang cưỡi trên cổ anh." Tôi cảm thấy toàn thân yếu ớt. "Là một đứa bé sơ sinh. Người nó đầy vết bầm tím và có một vết bớt màu đỏ trên cổ."

   Đại Lâm run rẩy, hoảng sợ dùng anh mắt không hiểu nhìn tôi : "Cô, làm sao biết? Cô không có khả năng biết."

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis
----------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 8: Đừng bán tôi

   "Nó đang nói chuyện". Tôi cắn răng, nắm chặt nấm đấm để cho mình không bị hôn mê". Nó nói: "Đừng bán tôi'".

   Đại Lâm bỗng nhiên nhảy dựng lên, sắc mặt tái nhợt, túm lấy cổ áo tôi hét lên: "Nói bậy! Mày nói hươu nói vượn! Đứa bé kia là nghiệt chủng. Tao bán nó cho người khác, cũng là cho nó một con đường sống, tao đang làm việc thiện."

   "Nhưng nó đã chết, chết rất thảm." Tôi tiếp tục nói: "Nó sẽ không tha thứ cho anh, nó đến để trả thù anh. Gần đây anh không thấy cổ mình nặng trĩu sao?"

   Đại Lâm sờ sờ cổ vẻ mặt hắn kinh hãi.  "Thật vớ vẩn!". Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, bóp lấy cổ tôi.

   Gần đây có vẻ như tôi thường xuyên bị bóp cổ hơi nhiều..

   Tôi cắn chặt môi, máu chảy ra, oán linh trên cổ Đại Lâm bỗng trèo qua vai hắn, trườn tới trước mặt tôi, thè cái lưỡi nhỏ ra liếm vết máu trên môi tôi. Tôi rõ ràng cảm giác được lệ khí của nó càng nặng, lực lượng cũng càng ngày càng mạnh. Nó xoay người, đi vào đầu Đại Lâm. Vẻ mặt Đại Lâm cứng đờ, ánh mắt trống rỗng, như thây ma đi về phía bệ cửa sổ rồi nhảy xuống.

   Tôi lảo đảo đi qua, nhìn thấy Đại Lâm nằm dưới lầu, cổ bị vặn vẹo khủng khiếp, đã chết đến mức không thể chết thêm.

   Lý thẩm sợ hãi hét lên, oán linh lại bò ra khỏi đầu Đại Lâm chui vào đầu Lý thẩm, Lý thẩm vẫn giữ nguyên vẻ mặt gào thét, quay người bỏ chạy về phía đường cái. Một chiếc xe tải chạy ngang qua tông hất bà ấy, lúc rơi xuống đất đã thành một bãi thịt nhão.

   Oán linh lại bò ra khỏi cơ thể Lý thẩm, nở nụ cười nham hiểm, da đầu tôi tê dại một lúc, nó giết chết kẻ thù của mình nhưng oán hận vẫn chưa biến mất, nó sẽ tiếp tục giết người.

   Lúc đầu oán linh này thực lực rất thấp, ngay cả kẻ địch cũng không thể giết chết, chỉ có thể từ từ hấp thu tinh khí, nhưng không hiểu sao, sức mạnh của nó đột nhiên tăng lên rất nhiều, liên tiếp giết chết hai người.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis

   Tôi chạm vào môi mình, có phải vì nó đã ăn máu của tôi không?

   Ngay lúc đứa bé đang bực bội bò qua đường, chuẩn bị tiến vào một cửa hàng đối diện thì một bóng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện.

   Chu Nguyên Hạo?

   Lúc này Chu Nguyên Hạo mặc áo khoác kaki dài, tóc mái hơi gợn sóng trong gió chiều, đứng trước mặt oán linh, dáng vẻ như núi.

   Oán linh hung tợn rống một tiếng,  lao về phía anh, trong tay anh cầm một lọ thủy tinh nhỏ, hướng phía oán linh phủ xuống.

   Một giây tiếp theo, Chu Nguyên Hạo đã đứng trước mặt tôi, vẻ mặt không vui nhìn tôi: "Tôi mới đi có mấy ngày, em khắp nơi gây chuyện rồi".

   Tôi không phản bác được. Anh thô bạo nắm lấy cánh tay tôi: "Đi, theo tôi về nhà."

   "Nhưng hai người chết đó..."

   "Trịnh thúc sẽ xủ lý." Chu Nguyên Hạo nhàn nhạt nói rồi kéo tôi trở lại tiệm vòng hoa, ném tôi lên giường, im lặng nhìn tôi.

   Tôi cảm thấy có chút chột dạ nói: "Anh không phải bảy ngày sau mới trở về sao? Lúc này mới qua năm ngày."

   "Nếu tôi không quay lại, em sẽ bị bắt đi."

   Tôi lơ ngơ, anh dường như cũng không muốn nhiều lời, đưa tay lau vết máu trên môi tôi rồi nói: "Em có thể chất đặc biệt. Ban đêm giờ Tý, máu của em đặc biệt đại bổ đối với quỷ vật, tốt nhất em nên tránh xa những thứ đó ra."

   Tôi rùng mình, sao tôi lại có mùi thịt Đường Tăng nhỉ?

   "Anh cho rằng tôi không nghĩ đến chuyện đó à?", tôi thấp giọng lẩm bẩm, "Rõ ràng là những thứ bẩn thỉu đó tự mình gây ra chuyện."

   Anh tiến đến trước mặt tôi: "Cái thứ bẩn thỉu mà em đang nói đến có bao gồm cả tôi không?"

   Tôi rùng mình một cái, nhanh chóng lắc đầu, nhất định không thể thừa nhận điều này.

   "Oán linh kia đâu rồi?" Tôi đổi chủ đề.

   Anh lấy ra cái chai thủy tinh, bên trong là một xác ướp đen nhánh của đứa bé.

   "Nó là đứa bé do một cô gái trẻ vô tình mang thai. Người đàn ông tên Đại Lâm ép mẹ nó sinh ra rồi bán cho một kẻ buôn người. Kẻ buôn người cho nó vào vali, giấu dưới gầm giường khách sạn, ra ngoài tìm người mua, kết quả bị bắt. Để giảm nhẹ hình phạt, kẻ buôn người không báo cảnh sát về đứa bé đó, nó bị chết đói trong vali".

   Thật là khốn nạn, chẳng trách lệ khí nặng như vậy.

   Anh đem chai thuỷ tinh cất kỹ, nói: "yên tâm, tôi sẽ nghĩ biện pháp nhờ người độ cho nó."

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis

   Trong nháy mắt đó, tôi nhìn thấy một tia ôn nhu trên mặt anh.

   Một con ma mà cũng có biểu lộ ôn nhu, điều này khiến tôi có chút khó tin.

   "Chuyện oán linh chỉ là chuyện nhỏ thôi." Anh mặt lạnh nói: "Em gặp rắc rối rồi."

   "Có chuyện gì vậy?" Tôi hơi lo lắng.

   "Em đã gây chuyện với người nuôi tiểu quỷ."

   Lúc này tôi mới nhớ ra, cô bé bị tôi đốt nhất định là do người khác nuôi dưỡng, nếu giết tiểu quỷ, người nuôi nhất định sẽ bị phản phệ, đây chính là kết xuống thù hận, hắn khẳng định sẽ tìm đến tôi báo thù.

   Tôi lấy lại bình tĩnh nói: "Truy Hồn Cốt là một loại bùa chú rất âm độc, gây thương thiên hại lý, phản phệ cũng rất mạnh, lần này cho dù hắn không chết, cũng sẽ mất đi nửa cái mạng. tạm thời không có sức lực đi tìm tôi trả thù."

   "Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc!" Anh trầm mặt nói: "Nếu đợi hắn khôi phục, em sẽ gặp nguy hiểm."

   Tôi nghĩ nghĩ, là đạo lý này: "Tôi làm sao bây giờ?"

   "Thừa lúc hắn bị thương, lấy mạng hắn." Anh leo lên giường, tôi nhanh chóng dịch sang một bên, anh tựa hồ có chút không vui, ôm lấy tôi thật chặt: "Trước tiên chúng ta nghỉ ngơi vài giờ đi, đợi đến trưa mai xử lý hắn."

   Tôi giãy giụa một hồi nhưng không thoát ra được, đành phải để anh ôm mình: "Không phải anh bảo tôi tránh xa những thứ đó sao?"

   "Thời điểm vào buổi trưa, máu của em có tác dụng khắc chế ma quỷ." Anh nói.

   Trong lòng tôi vui mừng, nói như vậy, chẳng phải là cũng có thể khắc chế anh sao?

   "Đừng nghĩ lung tung, máu của em đối với tôi không có tác dụng gì." Anh đưa tay vào ngực tôi, nhẹ nhàng xoa nắn hai cái, "Ngủ đi."

   Có lẽ quá mệt mỏi, tôi ngủ một giấc đến mười giờ sáng mới thức dậy, Chu Nguyên Hạo đưa cho tôi một tấm biển Đào Mộc có ghi tên anh, ban ngày anh không thể ở ngoài nắng quá lâu, nếu đi ra ngoài nhất định phải nương vào tấm biển này.

   Sau đó tôi nhận được điện thoại của Trịnh thúc, là người đàn ông trung niên lái chiếc Maserati, nói với tôi rằng đã tìm được người nuôi tiểu quỷ tên Chung Tường, đang ẩn náu trong một khách sạn năm sao để dưỡng thương.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis

   Tôi cầm một cái thẻ kim cương từ tay Trịnh thúc, nghe nói chỉ có lãnh đạo cấp cao của khách sạn hoặc người có địa vị cao mới có thể xin loại thẻ này.

   Tôi trực tiếp đến khách sạn đưa thẻ kim cương cho lễ tân, nhân viên lễ tân lập tức nở nụ cười nịnh nọt: "Thưa cô, cô cần dịch vụ gì ạ?"

   Tôi lấy tấm ảnh ra: "Người này ở phòng nào?"

   Trong ảnh là một người đàn ông trung niên thấp bé, dáng vẻ có phần khốn khổ, mặc một bộ Đường trang màu xanh lá cây, người phục vụ liếc nhìn đã nhận ra ông ta, nhỏ giọng nói: "Phòng 1124, đây là thẻ chìa khóa."

   Người lễ tân này rất thức thời, tôi tán thưởng vỗ nhẹ bờ vai cô ấy: "làm tốt lắm, tiền đồ rộng mở.".

   Người phục vụ sắc mặt kích động đỏ bừng, mấy lần nói cảm ơn, tôi ai oán trong lòng, quả nhiên có tiền có quyền rất tốt.

   Tôi bước vào thang máy, móc tấm biển gỗ trong túi ra: "Đợi lát nữa tôi
gặp người nuôi quỷ Chung Tường, tôi phải làm cái gì?"

   "Em không cần làm gì cả, chỉ cần cắn đầu lưỡi phun một ngụm máu lên mặt hắn, việc còn lại giao cho tôi."

   Tôi có chút không yên lòng: "Hắn có lai lịch gì không? Nếu tôi diệt trừ hắn, tất cả các cô chú của hắn đều đến gây rắc rối cho tôi thì sao?"

   "Yên tâm đi, những người nuôi tiểu yêu hầu hết đều sống một mình. Chuyện này làm tổn hại đến âm đức, kết xuống thù hận rất nhiều, có rất nhiều người muốn giết họ, đến lúc đó tôi sẽ an bài người xử lý sạch sẽ."

   Trước tiên tôi thay quần áo phục vụ, sau đó đẩy xe đồ ăn đến cửa phòng 1124. Thời điểm gõ cửa tay tôi có chút run, khẩn trương đến mức lưng áo ướt đẫm.

   "Ai?" Một giọng nói yếu ớt vang lên trong phòng, tôi bình tĩnh một chút, mở miệng nói: "Thưa ngài, bữa trưa ngài yêu cầu đã được giao tới."

    "Vào đi."

   Tôi khẽ cau mày, cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

   Chung Tường này đã có nhiều kẻ thù, nhất định sẽ hết sức cảnh giác, sao có thể để tôi vào dễ dàng như vậy?

   Chẳng lẽ hắn bố trí cạm bẫy?

   "Đừng sợ." Chu Nguyên Hạo nói: "Vào đi."

   Tôi hít một hơi thật sâu rồi mở cửa.

   Trong phòng nồng nặc mùi thuốc Đông y, đẩy xe ăn vào thì thấy Chung Tường đang ngồi trên sofa, sắc mặt vàng như tờ giấy, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

   "Thưa ngài, đây là bữa ăn ngài đã gọi." Tôi bưng mấy đĩa đồ ăn đã được chuẩn bị đẹp mắt lên bàn, khi đến gần bàn ăn, chân tôi chợt lạnh, tôi hít một hơi khí lạnh, cúi đầu nhìn xuống,  một đôi tay nhỏ đang bắt lấy mắt cá chân tôi.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play