Edit: Frenalis
Chương 1: Cuộn Người Giấy
Tôi tên là Khương Lâm, học mỹ thuật. Đáng tiếc, năm ba đại học cha tôi mắc bệnh nặng. Tiền tiêu tốn nhiều mà người cũng không cứu được. Để trả nợ thay cha, tôi đành bỏ học về nhà, tiếp tục nghề cũ của gia đình - mở cửa hàng bán vòng hoa.
Ngày nay, người có tiền cũng sẵn sàng chi tiêu cho tang lễ. Cửa hàng vòng hoa của chúng tôi cung cấp nhiều dịch vụ, không chỉ thêu vòng hoa mà còn làm người giấy, nhà giấy. Hai năm gần đây, chúng tôi còn làm thêm cả điện thoại, máy tính bảng bằng giấy, cũng rất kiếm được tiền.
Những người đến mua người giấy thường yêu cầu vẽ theo hình mẫu của các minh tinh, ví dụ như Phạm Băng Băng, Chương Tử Di,... Vì tôi học nghệ thuật nên vẽ rất đẹp, chân dung minh tinh giống như thật. Khách hàng thường quay lại cảm ơn tôi, nói rằng người đã khuất báo mộng, rất hài lòng với người giấy được gửi đi, và còn tặng thêm cho tôi một khoản tiền.
Tất nhiên cũng có những người đến gây chuyện. Lần trước, có người nói rằng tôi làm iPad mà không tặng kèm sạc, cha anh ta báo mộng nói không dùng được, đòi đập phá cửa hàng của tôi. Tôi đành phải làm thêm cho anh ta một chiếc MacBook miễn phí mới xong chuyện.
Tối hôm đó, tôi nhìn đồng hồ, đã chín giờ nên đóng cửa. Làm nghề này, qua chín giờ là không thể nhận thêm đơn hàng, vì rất có thể người mua không phải là người sống.
Cửa còn chưa kịp đóng, một chiếc xe hơi màu đỏ rượu lao tới, dừng trước cửa hàng của tôi. Tôi nhìn cái xe: Maserati, đây chắc chắn là đại gia rồi.
Một người đàn ông trung niên mặc vest bước xuống xe, hỏi: "Đây có phải là cửa hàng vòng hoa nhà họ Khương không?"
Tôi khẽ gật đầu, ông ấy nói: "Tôi muốn làm trọn gói, ba tiếng, có làm xong không?"
Tôi hơi khó xử. Cái gọi là trọn gói, bao gồm nhà giấy, người giấy, đồ nội thất, đồ điện gia dụng,... tất cả những thứ người sống dùng đều phải có đủ, ba tiếng căn bản không làm hết.
"Chúng tôi trả gấp ba lần giá tiền." Người đàn ông trung niên nói, "Những thứ khác có thể dùng đồ có sẵn trong cửa hàng của cô, nhưng người giấy nhất định phải làm mới."
Gấp ba lần giá tiền, tất nhiên phải nhận!
Tôi lấy dụng cụ ra bắt đầu làm người giấy, tạo ra một hình dáng giống người. Đến lúc vẽ mặt, tôi hỏi ông ấy: "Muốn vẽ mặt ai?"
"Cô." Ông ấy nói.
"Sao được?" Tôi không đồng ý, "Làm gì có ai vẽ mặt mình lên người giấy, xui xẻo lắm."
"Tôi trả mười vạn." Ông ấy nói.
Mười vạn! Tôi động lòng. Nếu có thêm mười vạn, tôi có thể trả hết nợ cho cha, và sau đó có thể tiếp tục vẽ tranh.
"Ông thật sự cho mười vạn?" Tôi hơi không tin hỏi lại.
Người đàn ông trung niên rất thẳng thắn, hỏi số tài khoản ngân hàng của tôi, chuyển ngay cho tôi mười vạn. Tôi nhận được tiền, trong lòng rất vui, cũng không quan tâm đến chuyện kiêng kỵ nữa, nhanh chóng vẽ xong mặt mình, còn thêm thắt một chút.
Thường thì loại người giấy này sẽ được vẽ mặc trang phục gợi cảm. Tôi thấy vẽ mặt mình với loại quần áo đó hơi ngại, nên vẽ một chiếc váy liền áo cổ thấp, trông vừa gợi cảm vừa thanh lịch.
Tôi làm người giấy này rất vui vẻ, khách hàng cũng rất hài lòng. Ban đầu, người giấy thường được làm theo cặp, nhưng ông ấy nói không cần. Tôi gọi một chiếc xe tải, chuyển tất cả đồ đạc đến địa chỉ ông ấy cung cấp.
Làm xong mọi việc đã là mười hai giờ. Tôi ngủ ngay tại cửa hàng. Không biết tại sao, tôi cảm thấy mình mơ màng đi ra ngoài, cũng không biết đi bao lâu đã đến một căn biệt thự.
Biệt thự đó đặc biệt sang trọng, còn có cả bãi cỏ và vườn hoa. Tôi không biết làm sao lại vào được bên trong. Nội thất cũng rất xa hoa, ghế sofa, giường ngủ,... nhìn là biết rất đắt tiền, kiểu vài trăm nghìn tệ.
Bỗng nhiên, có đôi tay đưa ra ôm lấy tôi từ phía sau. Tôi cảm thấy có một người đàn ông áp sát vào lưng, nói thì thầm bên tai tôi: "Em chính là người phụ nữ mà họ đưa đến cho tôi? Rất tốt, tôi rất hài lòng."
Thân thể người đàn ông đó lạnh buốt. Tôi quay lại nhìn, đẹp trai quá! Tôi chưa bao giờ thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy. Tôi chắc chắn đang mơ. Nếu là thật, làm sao một người đàn ông đẹp trai như vậy lại ôm tôi chứ.
Tôi cũng có chút nhan sắc, nhưng nhà tôi làm nghề vòng hoa, từ nhỏ đã không có ai muốn chơi cùng tôi. Ngay cả khi có chàng trai nào đó có ý với tôi, vừa nghe nói nhà tôi làm nghề này là thôi ngay. Sau này, tôi tự làm người giấy, càng không có đàn ông nào để ý đến tôi.
Nếu là mơ, tôi cũng mặc kệ. Tôi véo má anh: "Soái ca, anh đẹp trai thật đấy."
Anh khẽ cười, nụ cười càng thêm rạng rỡ, hàng mi anh rất dài. Tôi còn chưa kịp thưởng thức đủ, anh đã bế thốc tôi lên, ném xuống giường, rồi nhào tới.
Tôi hơi đỏ mặt, nhưng nghĩ lại đây chỉ là mơ thôi, đỏ mặt làm gì. Tôi đã hai mươi ba tuổi, thêm hai năm nữa là thành gái ế rồi, mơ đẹp một chút thì đã sao? Huống hồ anh đẹp trai như vậy, chắc mấy minh tinh điện ảnh cũng không sánh bằng. Giấc mơ thế này đâu phải ngày nào cũng có.
"Từ hôm nay trở đi, em là thú cưng của tôi." Giọng anh đặc biệt dễ nghe, trầm ấm và cuốn hút. Tôi thoải mái đến mức mắt lim dim, đáp ứng bừa, ôm chặt lấy eo anh.
*****
Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, vỗ vỗ nhẹ vào mặt. Không ngờ tôi lại có thể mơ giấc mơ như vậy. Đáng tiếc quá, giá như ngoài đời tôi cũng có một người bạn trai đẹp như thế thì tốt biết mấy.
Tôi vào phòng tắm rửa mặt, soi gương thì tự dưng thấy mình đẹp hơn hẳn. Không phải tôi tự luyến đâu, da cũng trắng hơn, mắt hình như cũng to hơn một chút, cảm giác như mỡ thừa trên bụng cũng giảm đi nhiều.
Nhưng sao phần dưới lại hơi đau nhức? Chẳng lẽ đến kỳ kinh nguyệt rồi?
Tôi cũng không để ý lắm, vẫn mở cửa hàng như thường lệ. Không ngờ đêm đó nằm ngủ, tôi lại mơ thấy căn biệt thự đó, và cả người đàn ông đẹp trai kia. Anh lại giày vò tôi cả đêm giống như giấc mơ lần trước, dường như không biết mệt.
Ngày hôm sau, vừa soi gương, tôi lại thấy mình đẹp hơn một chút. Giấc mơ này còn có tác dụng làm đẹp hay sao?
Tôi đang chiêm ngưỡng thì chợt phát hiện trên cổ có một mảng đỏ. Nhìn xuống, thấy trên người đều có những mảng đỏ như vậy, đặc biệt là ở ngực có rất nhiều. Trên đùi còn có những vết bầm tím.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi chưa ăn thịt heo bao giờ, nhưng cũng đã xem heo chạy. Đây chẳng phải là dấu dâu tây mà sách vở vẫn nói hay sao?
Chẳng lẽ đó không phải là mơ?
Nghĩ kỹ lại, tôi sợ đến tái mặt. Chả trách tôi thấy căn biệt thự quen quen, đó chẳng phải là căn nhà giấy tôi làm hay sao? Làm theo mẫu biệt thự nước ngoài, giá ba nghìn tệ, để trong cửa hàng mãi không bán được, hôm đó bán cho tay đại gia đi Maserati kia.
Khoan đã, đồ nội thất trong phòng không phải giống hệt đồ tôi làm sao? Còn cả chiếc váy liền áo cổ thấp tôi mặc trong mơ, chẳng phải là chiếc váy tôi vẽ cho người giấy hay sao?
Tôi gặp ma rồi?
Tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh, tìm địa chỉ người đàn ông trung niên để lại, gọi xe đến đó.
Đó là một nghĩa trang tư nhân được xây dựng rất sang trọng, còn có hai con sư tử đá đứng sừng sững.
Tôi tìm đến mộ bia, nhìn thấy thì suýt chút ngất xỉu. Trên bia mộ có dán một bức ảnh, người đàn ông trẻ tuổi trong ảnh, chẳng phải là người tôi mơ thấy hai đêm trước hay sao?
Trên bia mộ viết: Mộ Chu Nguyên Hạo, sinh năm 1990, mất năm 2015.
Anh đã chết một năm rồi!
Tôi thấy người đàn ông trẻ tuổi trong ảnh như đang mỉm cười với tôi. Tôi sợ hãi vội vàng đứng dậy, chạy đi không ngoảnh đầu lại.
Tôi không dám đến cửa hàng mà về thẳng nhà, nằm vật ra ghế sofa. Tôi làm nghề này hơn hai năm, đã từng có người nhờ tôi làm người giấy giống người sống.
Nghe nói đó là một cặp vợ chồng trẻ, mới cưới không lâu thì người chồng bị tai nạn qua đời. Người vợ liên tục mấy đêm mơ thấy người chồng về, nói không nỡ xa cô ấy, muốn đưa cô ấy đi.
Người vợ sợ hãi, người già trong nhà có hiểu biết về những chuyện này, đưa cô ấy đến tìm tôi, muốn tôi làm cho cô ấy một người giấy giống y như cô ấy, sau đó viết ngày tháng năm sinh của cô ấy lên lưng người giấy, đốt trên mộ người chồng, để người giấy thay cô ấy đi theo anh ta.
Dùng người giấy thay thế người sống thì tôi nghe nhiều rồi, nhưng dùng người sống thay thế người giấy thì đây là lần đầu tiên tôi nghe nói.
Tôi chợt nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ. Tôi giật mình, chẳng lẽ người đàn ông ma trong mơ đã theo tôi về rồi? Hay là có trộm?
Tôi run rẩy hỏi: "Ai đó?"
Cửa phòng ngủ mở ra, một người đàn ông gầy gò bước ra. Tôi ngạc nhiên hỏi: "Hùng Duệ? Sao anh lại ở đây?"
Hùng Duệ là anh họ tôi, mẹ hắn và mẹ tôi là chị em ruột. Anh họ này chẳng học hành gì, tốt nghiệp cấp ba là nghỉ, suốt ngày la cà với đám côn đồ ngoài xã hội.
Trên tay hắn cầm một tấm thẻ ngân hàng. Tôi vừa ngạc nhiên vừa tức giận: "Anh lấy thẻ ngân hàng của tôi làm gì?"
Hùng Duệ lao đến lôi kéo tôi: "Khương Lâm, anh hết cách rồi, em giúp anh một chút đi, cho anh mượn mười vạn."
Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
----------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 2: Anh họ hung ác
Tôi nghe hắn vừa mở miệng đã đòi mười vạn, tức giận đến run người: "Anh lại đi đánh bạc nữa à?"
"Anh vay nặng lãi mười vạn, nếu tuần này không trả, chúng nó sẽ chặt tay anh." Anh ta đáng thương cầu xin tôi, "Khương Lâm, anh biết em vừa kiếm được mười vạn, em cho anh mượn trước được không? Anh sẽ trả lại em sau."
"Mười vạn đó tôi đã trả cho người khác rồi." Tôi vội vàng nói.
Hắn cũng sốt ruột: "Khương Lâm, em thật sự muốn thấy anh chết sao? Em đừng quên, lúc trước dượng bệnh, mẹ anh có cho em mượn một vạn tệ đấy."
Dì Hai đúng là có cho tôi mượn tiền lúc cha tôi bệnh, nhưng trước đó khi cha tôi còn khỏe mạnh, ông đã giúp họ nhiều hơn thế. Lúc đó, anh họ tôi cứ thích đánh bạc, hết tiền lại đến vay cha tôi, cũng không biết vay bao nhiêu, đến giờ vẫn chưa trả.
Cha tôi là người thật thà, tính tình hiền lành, cũng không giục hắn trả. Khi cha tôi bệnh, anh họ tôi biệt tăm biệt tích. Dì Hai đưa cho tôi một vạn tệ, nói đó là số tiền cuối cùng còn lại của nhà họ.
Lúc đó tôi tin, nhưng sau này tôi nghe được một số tin đồn, nói nhà họ làm kinh doanh hải sản, thời gian đó giá cả tốt, kiếm được không ít tiền.
Ban đầu tôi nghĩ, chỉ cần người ta cho mình mượn tiền, mình nên biết ơn họ. Nhưng sau đó, nhà họ cứ lấy cớ đó để đòi tiền tôi. Một vạn tệ đó tôi đã trả từ lâu, sau đó còn đưa thêm vài vạn tệ cho họ. Nếu không phải vì họ, nợ của cha tôi đã trả hết từ sớm rồi.
"Tôi đã nói là không có!" Tôi hất tay hắn ra, "Trong thẻ chẳng còn đồng nào, không tin anh cứ đến ngân hàng mà kiểm tra."
Hắn biết tôi sẽ không cho mượn, liền lộ rõ bộ mặt hung ác, bóp cổ tôi quát lớn: "Con ranh vô ơn, nói, tiền đâu?"
Tôi vùng vẫy hết sức: "Tôi không có tiền, tôi thật sự không có tiền, tôi vừa kiếm được tiền là trả cho chủ nợ ngay, bên người chỉ còn vài nghìn tệ thôi."
Hắn ném mạnh tôi xuống ghế sofa, quay người lục túi xách tôi, ném hết đồ đạc trong túi xuống đất, chỉ tìm được vài trăm tệ tiền lẻ.
Hắn tức giận nhìn tôi. Tôi sợ hãi tột độ, co rúm người lại. Bỗng nhiên, tôi thấy ánh mắt hắn nhìn tôi có gì đó không ổn. Hắn tiến lại nắm lấy mặt tôi, cười nham hiểm: "Không ngờ dạo này mày xinh ra phết nhỉ. Với nhan sắc này, đi làm gái một đêm cũng kiếm được vài nghìn. Chỉ cần mày đi làm công chúa quán bar, không lâu là có thể giúp tao trả hết nợ."
"Anh điên à?" Tôi đẩy mạnh hắn ra, "Tôi là em họ ruột của anh đấy!"
"Em họ cái gì! Tiền cũng không chịu cho tao mượn, tao không có đứa em họ nào vô ơn như mày. Đi, bây giờ đi với tao tìm anh Lý."
Hắn túm lấy tay tôi, bị tôi đạp mạnh một cái. Hắn nổi giận, hung hăng nhào tới: "Dám đá tao à, để tao dạy cho mày biết thế nào là lễ độ!"
Nói xong hắn định xé quần áo của tôi. Tôi liều mạng đánh hắn, bị hắn tát mạnh một cái, choáng váng cả mặt mày.
Ngay lúc tay hắn thò vào quần tôi, bỗng hắn hét lên một tiếng thảm thiết, ôm đầu lùi lại mấy bước, kẽ tay toàn là máu.
Bình hoa trên bàn thủy tinh không biết từ lúc nào đã đập vào đầu hắn. Hắn gào lên: "Mày dám đánh tao!" Rồi hung dữ lao về phía tôi, nhưng lại bị vấp vào cái gì đó ngã sấp xuống đất, mảnh vỡ thủy tinh găm đầy mặt, ngực và người hắn.
Hắn kêu la thảm thiết, vội đứng dậy, trừng mắt nhìn tôi đầy căm hận: "Mày cứ đợi đấy!"
Lúc chạy đi mà hắn vẫn không quên lấy mấy trăm tệ tiền lẻ trong ví tôi.
Tôi nhìn mảnh vỡ thủy tinh trên đất, bàn ở xa như vậy chẳng lẽ bình hoa tự bay tới hay sao?
Trong phòng khách nhà tôi có một chiếc gương lớn. Tôi ngẩng đầu nhìn vào gương, bỗng thấy phía sau tôi có một người đang đứng.
Là Chu Nguyên Hạo!
Tôi hét lên một tiếng, anh lập tức đưa tay ra siết chặt cổ tôi. Đôi môi anh áp vào tai tôi, lạnh ngắt, lạnh đến mức tôi run rẩy không ngừng.
"Em dám chạy trốn." Anh rất tức giận, càng siết chặt cổ tôi, tôi gần như không thở được.
Tôi vừa vùng vẫy vừa cầu xin: "Xin anh tha cho tôi, tôi hứa, ngày mai sẽ làm cho anh năm cái, không, mười cái người giấy, tất cả đều vẽ mặt những nữ minh tinh hot nhất, đảm bảo anh sẽ hài lòng."
Lời vừa dứt, tôi liền cảm thấy không khí xung quanh đột ngột hạ xuống. Anh buông tôi ra, tôi tưởng đã thoát khỏi kiếp nạn, đang định thở phào nhẹ nhõm thì anh lại bế tôi lên lần nữa, hung hãn ép sát vào tường.
"Nhưng tôi chỉ muốn em." Anh nói thì thầm bên tai tôi.
Tôi đau đến mức chỉ biết khóc, cuối cùng tiếng khóc cũng trở nên câm lặng, không biết đã bị hành hạ bao lâu, anh bỗng đưa tay đè lên ngực tôi: "Em là thú cưng của tôi, chính em đã đồng ý điều này, tuyệt đối không được đổi ý. Tôi muốn đánh dấu lên thân thể em, để nhắc nhở rằng em không được phép ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt."
Ngực đau rát như bị thiêu đốt, tôi thét lên thảm thiết rồi ngất lịm.
Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang nằm trên ghế sofa, khắp người đều là vết bầm tím. Tôi gỡ áo ngủ ra, trên ngực xuất hiện một hình xăm ngôi sao sáu cánh màu đen, mới nhìn thì khá vừa vặn, xung quanh còn có chút đỏ.
Tôi cảm thấy vô cùng nhục nhã. Trong mắt Chu Nguyên Hạo, tôi chẳng khác gì một con chó, một con mèo, là một món đồ chơi, muốn đánh dấu thì đánh dấu. Không chừng vài ngày nữa, tôi sẽ chết dưới tay anh.
Tôi đương nhiên không cam tâm, tôi mới chỉ hai mươi ba tuổi!
Sơn Thành có rất nhiều chùa miếu, tôi nghe nói Hoành Hoa Tự rất linh thiêng, trong chùa các hòa thượng đều là cao tăng đắc đạo, có lẽ họ sẽ có cách.
Tôi vội vàng chạy tới Hoành Hoa Tự, trong chùa đã chật ních người. Tôi mua ba nén hương, đứng trước sảnh điện Đại Hùng cung kính quỳ xuống dập đầu ba cái.
Ngay lúc này, tôi nghe có người nói với tôi: "nữ thí chủ, đừng lạy, lạy cũng vô ích, Phật Tổ căn bản không muốn nhận hương hỏa của thí chủ."
Tôi ngước lên, thấy ba nén hương tôi thắp chỉ có lửa mà không có khói. Tôi sợ hãi nhìn sang người vừa nói, là một hòa thượng đang cầm cái chổi quét rác.
"Chắc chắn là hương có vấn đề." Tôi vẫn chưa từ bỏ hy vọng: "Tên gian thương đó bán hàng dởm, tôi sẽ tìm nơi khác mua."
Tôi đổi một người bán khác, mua ba nén hương nữa, thắp lên vẫn chỉ có lửa mà không có khói, trong khi hương của những người khác đều bình thường. Thật sự rất kỳ lạ.
Tôi bắt lấy hòa thượng quét rác, vừa khóc vừa nói: "Sư phụ, vì sao lại như vậy? Tôi không làm chuyện gì trái lương tâm, tại sao Phật Tổ không giúp tôi?"
Hòa thượng thở dài, chỉ về phía rút thăm: "Tôi chỉ là kẻ quét rác, không thể giúp thí chủ. Cô nên đi rút quẻ thăm."
Không còn cách nào khác, tôi đành phải đi rút thăm. Mở ra xem, trên thẻ viết một câu: "Giải chương vẫn là cần người buộc chuông."
"Sư phụ, ý này là sao?" Tôi hỏi hòa thượng già đoán xăm, ông ấy nhìn một lát rồi nói: "Ý của thẻ này là, thí chủ hiện tại đang gặp khó khăn, người khác không thể giúp được cô, chỉ có thể dựa vào chính mình."
Dựa vào chính mình? Nếu tôi có cách thì còn đến đây cầu thần bái Phật làm gì?
Tôi muốn gặp trụ trì của chùa, nhưng người ta nói với tôi rằng, gặp trụ trì phải mất ba mươi vạn, còn phải hẹn trước, xếp lịch đã tới tận cuối năm.
Tôi sợ đến mức không dám về nhà, đành phải ở nhà trọ. Nhưng đến đêm Chu Nguyên Hạo vẫn tìm tới. Để trừng phạt tôi, lần này anh bày đủ kiểu hành hạ tôi suốt đêm. Đến sáng, tôi mệt đến mức không thể cử động nổi ngón tay.
Không còn cách nào, tôi lại phải quay về tiệm vòng hoa làm thêm một người giấy. Lần này tôi vẽ khuôn mặt một nữ minh tinh đang nổi, rất xinh đẹp, có thể gọi là tuyệt thế giai nhân, hy vọng sau khi Chu Nguyên Hạo có được cô ấy, anh sẽ chuyển sự chú ý và đừng quấy rầy tôi nữa.
Ai ngờ vừa mới vẽ xong khuôn mặt, người giấy lập tức biến dạng như thể bị nước làm ướt. Tôi rùng mình, chẳng lẽ Chu Nguyên Hạo không chấp nhận?
Theo quy tắc nghề chúng tôi, búp bê giấy đốt xong trót lọt thì nghĩa là người chết hài lòng. Nếu lửa tắt giữa chừng hoặc búp bê biến dạng vô cớ, nghĩa là người chết không hài lòng, nhất định phải làm lại.
Tôi không từ bỏ, lại làm thêm một cái nữa, nhưng vẫn bị biến dạng, nước mắt tôi lập tức tuôn trào.
Sách nói rằng, ma quỷ bám người sống là để hút dương khí, một khi hút hết dương khí, người sống sẽ chết. Chẳng lẽ số mệnh của tôi đã định là phải bị nam quỷ này bám riết đến chết sao?
Đột nhiên, người giấy trong tay phát ra những tiếng "rắc rắc", khung tre hoàn toàn gãy vụn, xẹp xuống.
"Đừng phí công vô ích."
Chu Nguyên Hạo lại xuất hiện, thì thầm bên tai tôi: "Dù phụ nữ khác có xinh đẹp đến đâu, cũng không thể sánh được với em."