Edit: Frenalis

Chương 3: Bị bắt cóc
   
Nếu anh là người sống nói điều này với tôi thì tôi sẽ vô cùng hạnh phúc, nhưng anh là một người đã chết, tất cả những gì anh muốn chỉ là mạng sống của tôi thôi.

Hai ngày tiếp theo, tôi bỏ cuộc, ban ngày mở cửa hàng làm vòng hoa, làm người giấy, ban đêm bị anh quấy rầy.

Cho đến tận đêm ngày thứ bảy, anh quấy rầy tôi suốt mấy tiếng đồng hồ, hôm nay tôi cảm thấy rất kỳ lạ, bình thường chỉ chưa đến nửa giờ là tôi sẽ kiệt sức và tê liệt, mặc anh bài bố. Nhưng hôm nay tôi rất có tinh thần, còn đạt được khoái cảm ở lần cuối cùng, bỗng đôi mắt có một cơn đau nhức kịch liệt.

   Tôi hoảng sợ hét lên: "Mắt tôi, mắt tôi sắp mù rồi".

   "Đừng hét, mắt em không sao đâu." Anh giữ tay tôi lại, "Nghe này, tôi có việc quan trọng phải làm, tôi phải rời đi trong bảy ngày, bảy ngày sau tôi sẽ quay lại với em. Đừng nghĩ chạy trốn, em trốn không thoát đâu. Em đã là thú cưng của tôi, trên người em có dấu ấn của tôi, cho dù em có chạy đến cùng trời cuối đất tôi cũng có thể tìm thấy em. "

   Nghe nói anh đi, tôi rất cao hứng, ước gì anh đừng bao giờ quay lại nữa, anh ở phía sau lưng tôi hôn một chút, bỗng tôi cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, anh đã biến mất.

   "Rầm rầm rầm!" Cánh cửa cuốn bị đập ầm ầm vài tiếng, sau đó anh họ Hùng Duệ của tôi liền hét lên: "Khương Lâm, con khốn này, mở cửa nhanh lên."

   Tôi sợ hãi vội vàng mặc quần áo vào, còn nghe thấy tiếng bước chân của vài người khác bên ngoài.

   "Con khốn, mày ở trong đó vụng trộm với người khác à? Mở cửa ra đi! Nếu không tao sẽ phá cửa đấy!" Hùng Duệ chửi.

   Tôi mắng Chu Nguyên Hạo ngàn vạn lần trong lòng: "Sớm không đi muộn không đi, tại sao lại đi ngay lúc hắn ta tới chứ?"

   Đây chính là đàn ông, ở thời điểm triền miên, anh có thể dỗ ngon dỗ ngọt bạn cái gì cũng đều nói được, đến khi xảy ra chuyện thì chạy còn nhanh hơn thỏ.

   Tôi run rẩy nhấc điện thoại lên gọi cảnh sát nhưng phát hiện trên điện thoại không có âm thanh gì cả. Đường dây điện thoại thực sự đã bị cắt!

   Vài tiếng động lớn vang lên, ổ khóa bị đập mạnh, cửa cuốn bị kéo ra rầm một tiếng, Hùng Duệ cùng mấy tên côn đồ lao vào, mặt bị băng gạc che kín, trông đặc biệt đáng sợ.

   Hắn hung dữ nói với tôi: "Gã đàn ông hoang dã đó của mày đâu rồi?"

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis

   Tôi lùi lại hai bước, giọng run run nói: "Tên hoang dã nào vậy? Ở đây có đàn ông sao?"

   "Đừng xảo biện với tao." Hắn tức giận gầm lên, "tao ở ngoài cửa đều nghe được tiếng kêu của mày. Sao trước đây tao không thấy mày hèn hạ như vậy?"

   Phía sau có mấy tên côn đồ xông vào đập phá đồ đạc, tôi không dám ngăn cản, chúng lục soát khắp cửa hàng nhưng không tìm thấy ai nữa. Hùng Duệ nhìn tôi bằng ánh mắt tà ác, nhìn lên nhìn xuống tôi vài lần: " Nếu đã hèn hạ như vậy, chi bằng để anh họ giới thiệu cho mày một công việc tốt, để mày có một nơi thể hiện bản chất thật của mình."

   Hai tên côn đồ tiến về phía tôi, một trái một phải nắm lấy tay tôi kéo ra ngoài, tôi vùng vẫy tuyệt vọng kêu cứu, xung quanh các cửa hàng ban đêm thường rất đông người, tôi nhìn thấy mấy phiến cửa sổ đều sáng đèn, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có ai bước ra cứu tôi.

   Tôi bị ép lên một chiếc xe minivan, vừa lên xe tôi liền im bặt vì nhìn thấy có người ngồi ở ghế sau. Một người đàn ông đầy máu bị cụt một tay và một chân.

   Không, anh ta không phải là người!

   Anh ta nhìn tôi, tôi nhanh chóng quay mặt đi, bọn côn đồ nhét tôi vào ghế sau xe, đe dọa nói: "Thành thật một chút, nếu không tao sẽ cắt lưỡi mày".

   Tên ma nam đẫm máu đang tựa vào bên cạnh tên côn đồ, tôi sợ đến mức không nói được lời nào. Trên đường đi tôi rất sợ hãi, hồn ma rõ ràng đã bị những người này chém chết, sau khi chết lại dùng cái xe này để vận chuyển thi thể nên hồn ma bị kẹt lại trong xe.

   "Anh đưa tôi đi đâu vậy?" Tôi run rẩy hỏi.

   Hùng Duệ cười hắc hắc hai tiếng: "Đương nhiên là chỗ tốt."

   Xe chạy hơn một tiếng mới dừng ở cửa sau một KTV, tôi bị một tên côn đồ lôi ra, kéo vào KTV, đi thang máy lên tầng ba rồi được đưa vào một phòng bao xa hoa.

   Một người đàn ông mập mạp cạo trọc đầu đang ngồi trên ghế sofa, mặc áo sơ mi hoa, đeo một sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay út, khuôn mặt đầy thịt mỡ.

   "Lý ca." Hùng Duệ nghiêng người tới trước, cười nói: "đây là người mà em đã nói, anh nhìn xem, nó có giá trị mười vạn không?"

   "Nhìn xem." Lý ca ôm trong lòng hai cô gái xinh đẹp mặc đồ da màu đen, nhìn biết là đang làm công việc đặc biệt.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis

   Hùng Duệ đi tới nhéo cằm tôi bảo tôi ngẩng đầu lên, tôi há hốc mồm, phía sau Lý ca quả thực có bốn cô gái khác .

   Họ không phải là người!

   Bốn cô gái này đều trông vô cùng thê thảm, có người chỉ còn nửa đầu, có người đầy máu, có người toàn thân có vết sẹo bỏng do thuốc lá. Tất cả bọn họ đều oán hận nhìn Lý ca, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

   Nhưng họ dường như bị thứ gì đó chặn lại không thể đến gần Lý ca, tôi nhìn xuống thì thấy Lý ca đang đeo một miếng ngọc trên cổ.

   Lý Ca nhìn tôi chăm chú, gật đầu nói: "dáng dấp không tệ, để Nana dạy kỹ năng cho nó".

   Hùng Duệ thật cao hứng, dùng tôi để trả món nợ mười vạn, tay hắn giơ lên. Hai tên côn đồ đem tôi nhấc lên kéo ra ngoài. Đột nhiên cánh cửa mở ra, một người phụ nữ ăn mặc hở hang phong tình chậm rãi bước vào, liếc mắt 
nhìn tôi rồi thì thầm vào tai Lý ca vài câu.

   Sắc mặt Lý ca thay đổi, nheo mắt nhìn tôi rồi lại lập tức nở nụ cười: "Cô Khương, rất xin lỗi, các anh em của tôi đều là người thô bạo đã xúc phạm đến cô, mong cô rộng lượng tha thứ."

   Nói xong, hắn hét vào mặt hai tên côn đồ đang giữ tôi: "Mau thả cô Khương ra!"

   Hắn tự mình đến đỡ tôi dậy, hành động rất khúm núm khiến tôi rùng mình, hắn cười nói: "Không ngờ cô Khương lại là người có chỗ dựa, là Lý mỗ tôi có mắt không tròng, cô Khương đừng chấp nhặt."

   Chỗ dựa? Tôi hoang mang. Tôi đến từ một cửa hàng bán vàng mã, làm sao tôi có thể có bất kỳ chỗ dựa nào?

   Lý ca dẫn tôi đến một phòng riêng sang trọng khác, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đang ngồi trên ghế sofa.

    Chính ông ấy!

   Đêm đó chính là người đàn ông trung niên này lái chiếc Maserati yêu cầu tôi làm người giấy vẽ khuôn mặt của tôi!

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis

   Lý ca rất kính trọng ông ấy, hết người này đến người khác gọi ông ấy là "ngài". Người đàn ông trung niên có khuôn mặt dài không nhìn Lý ca một chút nào, nhưng hắn cũng không tức giận.

   "Cô có sao không?" người đàn ông trung niên hỏi tôi.

   Trông tôi có ổn không?

   Tôi cố nhịn xuống không mở miệng mắng, nghiến răng nghiến lợi nhìn ông ấy, ông ấy quay đầu nói với Lý ca: "Cô Khương còn chưa nguôi giận."

   Lý ca hơi sợ hãi, vẫy vẫy tay, hai tên côn đồ tiến đến kéo anh họ tôi vào ném xuống dưới chân tôi, Hùng Duệ sợ hãi bò tới ôm lấy chân tôi mà khóc: "Khương Lâm, em họ, anh là bà con của em, em không thể hại anh. Hôm nay anh bị mỡ heo che mắt làm tâm trí mê muội. Em nghĩ tình ngày xưa mẹ anh cho cha em mượn tiền chữa bệnh..."

   Tôi không chờ hắn nói xong, một chân đem hắn đá văng ra, tôi liếc nhìn Lý ca, bốn ma nữ vẫn đang đi theo hắn ta.

   "Muốn tôi nguôi giận cũng có thể." Tôi hất cằm nói: "đem miếng ngọc của anh đưa cho tôi."

   Lý ca không chút do dự lấy miếng ngọc ra đưa cho tôi: "Thì ra cô Khương thích ngọc, vậy thì dễ nói chuyện, miếng ngọc này tôi đưa cho cô, tôi còn có cái tốt hơn."

   "Không cần, cái này được rồi." Tôi ngắt lời hắn.

   Người đàn ông trung niên đứng dậy lạnh như băng nói: "Cô Khương, tôi đưa cô về nhà."

   "Ông rốt cuộc là ai?" Sau khi lên chiếc Maserati của ông ấy, tôi cắn răng hỏi: "Tại sao ông muốn hại tôi?"

   "Đến thời điểm thích hợp cô tự nhiên sẽ biết. Thời điểm không nên biết, vẫn không cần biết nhiều thì tốt hơn." Người trung niên nói xong những lời tự phụ này, liền không chịu nói thêm nữa.

   Ông ấy đưa tôi trở lại tiệm vòng hoa, lạnh lùng nhìn tôi: "Cô có thể chất thu hút ma quỷ, trong thời gian Chu thiếu gia vắng mặt, cô không được trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu không cô sẽ tự gánh chịu hậu quả".

   Nói xong trực tiếp nghênh ngang lên xe rời đi, tôi tức giận đến mức dậm chân. Nhưng tôi có biện pháp nào chứ, người như Lý ca trước mặt ông ấy cũng phải khúm núm giả làm cháu trai, tôi là người nhỏ bé như con kiến, chỉ có thể mặc người khác định đoạt.

   Tôi chán nản quay lại cửa hàng, đồ đạc bị đập nát trong cửa hàng đã được dọn đi, không biết là ai làm, chắc là người của Lý ca, người đàn ông trung niên kia kiêu ngạo đến mức sẽ không thèm bận tâm đến một vấn đề tầm thường như vậy.

   Giày vò lâu như vậy, tôi mệt quá nên nằm xuống ngủ ngay, khi tỉnh dậy thì đã là buổi chiều ngày hôm sau, mở TV lên thì thấy một bản tin của đài truyền hình địa phương.

   Lý ca đã chết.

   Sáng nay hắn chết, hai cô gái ở cùng hắn cả đêm tỉnh dậy sớm, phát hiện hắn nằm trên giường, tứ chi đã bị xé toạc giống như ngũ mã phanh thây ngày xưa, hai cô gái sợ hãi đến ngất đi tại chỗ.

   Điều kỳ lạ là họ ở với hắn cả đêm, hắn chết thảm như vậy mà các cô ấy lại không hề hay biết.

   Tôi nhìn miếng ngọc trong tay, rõ ràng là Lý ca đã làm nhiều việc ác nên bị bốn ma nữ đó trả thù.

   Tôi đã giúp họ. Tôi không biết điều này là đúng hay sai, nhưng ít nhất trong tương lai sẽ không còn cô gái nào bị Lý ca giết nữa

   Nhưng tại sao đột nhiên tôi có thể nhìn thấy ma? Đêm qua làm tình với Chu Nguyên Hạo, hai mắt tôi rất đau, chẳng lẽ tôi cũng mở được mắt Âm Dương sao?

   Điều này có nghĩa là tôi cách cái chết không xa?

   Thế nhưng đều nói khi bị hút dương khí sẽ làm cho tinh thần hoảng hốt, cơ thể mệt mỏi kiệt sức, nhưng tôi gần đây không chỉ tràn đầy sinh lực mà còn cảm thấy khỏe khoắn hơn trước rất nhiều.

   Tôi thực sự không thể nghĩ ra nên cũng không nghĩ xa hơn nữa mà tiếp tục mở cửa hàng kinh doanh.

*****

   Tối hôm đó tôi đang làm nhà giấy, đột nhiên có một chiếc ô tô dừng trước cửa, một người đàn ông và một người phụ nữ bước nhanh tới nói: "Chúng tôi muốn làm hai tượng người giấy".

   Tôi ngẩng đầu lên, người đàn ông kia ngây ngốc một lúc, nhìn tôi bằng ánh mắt khác biệt rồi cười nói: "Một cô gái xinh đẹp như em mà lại làm việc này ư?"

   Người phụ nữ trừng mắt nhìn hắn, giọng điệu có chút không tốt: "Hai bức tượng bằng giấy, cô có muốn làm không? giá bao nhiêu?"

   Không biết vì sao, gần đây tôi càng ngày càng xinh đẹp nhưng lại không thể vui mừng, đối với một người bị quỷ ám không sống được bao lâu, đẹp xấu có ý nghĩa gì?

   "Phải lớn bao nhiêu? Yêu cầu về mặt và quần áo là gì?" Tôi hỏi.

   "Phải lớn như người thật, một nam một nữ, khuôn mặt có thể vẽ tùy thích." Người phụ nữ nói.

   Tôi gật đầu: "Một cái năm trăm tệ."

   "Năm trăm?" Người phụ nữ sắc bén hét lên, "Cô định ăn cướp đấy à?"

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis
--------------------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 4: Văn phòng có quỷ

   Sắc mặt tôi không chút biểu cảm nói: "Giá của tôi là rẻ nhất, không tin thì đi mấy cửa hàng xung quanh hỏi xem."

   Người đàn ông kéo tay áo cô gái nói: "Đại sư nói tối nay nhất định phải đốt tượng giấy. Đừng trì hoãn nữa, đắt một chút thì đắt đi."

   Người phụ nữ bất mãn liếc nhìn tôi: "Năm trăm thì năm trăm, nhưng tối nay tôi cần, cô có thể gửi đến địa chỉ này và đốt ở tầng bốn."

   Tôi cầm lấy thì thấy đó không phải là nghĩa trang mà là một tòa nhà văn phòng. Tôi cau mày hỏi: "Cô mua người giấy để làm gì?"

   Người phụ nữ trợn mắt nhìn tôi: "Cứ làm theo lời tôi bảo đi. Sao cô lại nói nhảm nhiều thế?"

   Tôi nghiêm túc nói: "Cô không thể nói như vậy được. Dù sao thì hình vẽ bằng giấy là thứ xui xẻo. Cô muốn tôi đưa lên cao ốc văn phòng đốt đi. Lỡ lúc đó bảo vệ nhìn thấy sẽ gọi cảnh sát sao?"

   Người phụ nữ còn muốn nói gì đó, nhưng người đàn ông đã ngăn cô ta lại: "Là như thế này, ông chủ chúng tôi vừa mua một tòa nhà văn phòng. Cô cũng biết rồi bình thường công ty chuyển đến địa điểm mới, thông thường sẽ mời đại sư đến xem. Đại sư phong thuỷ nói cần mua hai tượng người giấy về đốt đi, sau này mới có thể kiếm được nhiều tiền."

   Tôi không biết gì về Phong Thủy nhưng vẫn gật đầu nói: "Được, nhưng một bức tượng giấy sẽ có giá 600 tệ."

   "Cái gì?" Người phụ nữ trừng mắt định chửi bới, nhưng người đàn ông lại ngăn cô gái lại: “Được rồi, 600 trăm thì 600.”

   Hai người để lại tên và số điện thoại, cô gái tên Hà Mai, người đàn ông tên Bạch Võ, tôi phải làm thêm giờ để làm cho kịp, rồi buộc những tượng người giấy lên xe lái ra ngoài.

   Nếu là một bộ giấy hoàn chỉnh thì chúng tôi thường liên hệ xe chuyên dụng để giao hàng, nếu là gói hàng nhỏ thì khách hàng có thể đến lấy hoặc là tôi giao tận nơi, nếu không thì tôi phải khiêng hai tượng giấy ra ngoài, đêm hôm khuya khoắt, bất kể thuê taxi hay xe bus, ai dám chở tôi?

   Tòa nhà văn phòng đó nằm ở trung tâm thành phố, ở một vị trí đắc địa, nói chung ở nơi như vậy người đến người đi dương khí rất mạnh, thế nhưng khi vừa bước tới ngoài cửa sảnh tầng trệt , tôi liền cảm thấy từng cơn gió lạnh thổi tới.

   "Cô đang làm gì vậy?" Nhân viên trong phòng bảo vệ lớn tiếng hỏi.

   Tôi chỉ vào hai tượng người giấy, nhân viên bảo vệ hiểu ngay: "Lên đi, cẩn thận đừng gây hỏa hoạn".

   Khi tôi bước đến thang máy, nhân viên bảo vệ lại chặn tôi lại, nói một cách đầy ẩn ý: "Cô phải cẩn thận".

   Giọng điệu của anh ta khiến tôi có chút không thoải mái.

   Tôi lên tầng bốn, vừa ra khỏi thang máy liền cảm thấy nhiệt độ giảm xuống mấy độ, tôi nhanh chóng chắp hai tay trước ngực, trong miệng thì thầm: "Các anh chị em, các anh chị em, đều là kiếm ăn, nếu có gì xúc phạm, đại nhân đại lượng bỏ qua cho tôi."

   Vừa nói, tôi vừa lấy tiền giấy và nến hương đã chuẩn bị sẵn ra thắp sáng, sau đó lấy ra một cái chậu sứ bắt đầu đốt các tượng người giấy.

   Tượng người giấy cháy êm ả, tôi đang định thở phào một hơi thì đột nhiên nghe thấy âm thanh từ một gian phòng nằm sâu bên trong truyền tới.

   Tầng này tắt điện toàn bộ, lúc này không có ai ở, chỉ có hai đèn khẩn cấp bật sáng, tôi lấy một cái quạt lá đuôi mèo ra, quạt tượng giấy cho lửa cháy nhanh hơn để có thể rời đi càng sớm càng tốt.

   "Ba" một tiếng, tất cả đèn đều bật lên, tôi sợ hãi nhảy dựng lên, nhìn thấy một người đàn ông từ văn phòng bước ra ngoài, anh ta nhìn thấy tôi tức giận nói: "Hơn nửa đêm cô ở đây làm gì?"

   Đó là một người đàn ông trung niên ăn mặc lịch sự chải mái tóc bóng mượt.

   "Anh là ai?" Tôi thận trọng hỏi.

   "Tôi là tổng giám đốc của công ty An Nguyên." Anh ta chỉ vào chậu sứ: "Cô đốt giấy vàng mã à? Cô là ai? Ai bảo cô tới?"

   Tôi ngạc nhiên: “Không phải công ty của anh tới tìm tôi sao?”

   Tôi kể lại chuyện đã xảy ra, vẻ mặt anh ta đột nhiên thay đổi: "Chờ một chút, cô nói tôi cử hai nhân viên đi mua tượng giấy? Họ tên gì?"

   Tôi gật đầu: "Ừ, một người là Hà Mai, một người là Bạch Võ."

   Tổng giám đốc sắc mặt tái nhợt, lùi lại mấy bước, gần như mất thăng bằng, lẩm bẩm: "Ma, có ma."

   "Có chuyện gì thế?" Tôi bước tới đỡ anh ta thì phát hiện cơ thể anh ta lạnh băng.

   "Cô chưa nghe nói qua sao? Trong toà nhà này, vào thời điểm này mỗi năm đều có hai người chết." Vẻ mặt anh ta kinh hãi: "Hà Mai và Bạch Võ chính là hai người đã chết năm ngoái."

   Tôi cảm thấy da đầu từng đợt tê dại.

   Lúc trước tôi nghe bà nội nói ma rất giỏi lừa người, bây giờ tôi có mắt Âm Dương, nhưng nếu cứ nhìn như người bình thường thì khó mà phân biệt được con nào chết, con nào sống.

   Toàn bộ tượng giấy trong chậu sứ đều bị đốt cháy, một cơn gió từ đâu thổi tới, ngọn đèn trên đầu đột nhiên tắt trong nháy mắt.

   Chỉ một giây sau khi đèn bật sáng trở lại, tôi nhìn thấy hai bóng người bằng giấy đứng sau lưng tổng giám đốc.

   Vì khách hàng không có yêu cầu gì về khuôn mặt của người giấy nên tôi cố gắng tránh rắc rối mà vẽ hai tượng giấy theo cách truyền thống: có đôi mắt to, đôi môi đỏ tươi và hai mảng đỏ lớn trên má.

   Người giấy động đậy, bọn chúng nhìn  về phía tổng giám đốc và phát ra tiếng cười khủng khiếp.

   Tiếng cười đó nghe quen quen. Là Bạch Võ và Hồ Mai!

   Tổng giám đốc kinh hãi quay lại, sau đó phát ra một tiếng kêu cực kỳ thảm thiết đau đớn, tôi sợ đến mức quay người bỏ chạy, lao vào thang máy, nhấn nút tầng một.

   Nút bấm tầng một vẫn sáng nhưng thang máy không hề chuyển động, cửa thang máy liên tục đóng mở, sau mỗi lần đóng mở, hai hình người bằng giấy càng tiến lại gần tôi hơn.

   Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

   Mỗi năm có hai người chết, năm nay tính cả tôi và tổng giám đốc cũng không phải là hai người sao?

   Không, không, tôi không thể chết được.

   Trong cơn nguy cấp, tôi chợt nhớ đến một phương pháp mà bà tôi đã dạy khi tôi còn nhỏ, nói nếu như tôi gặp phải đồ bẩn thỉu thì có thể sử dụng.

   Tôi cong bốn ngón tay, đặt ngón cái lên đầu bốn ngón tay, nắm nửa đấm tay, động tác này gọi là "lôi thế", khi những thứ bẩn thỉu đến cửa thang máy, tôi đem nắm đấm chĩa về phía bọn họ và dùng sức đẩy mạnh ra.

   Có tiếng ầm ầm như sấm nhưng không thấy tia chớp, sau đó tôi nghe thấy hai tiếng hét sắc nhọn thảm thiết, thang máy đột nhiên di chuyển, vừa đến tầng một, tôi lao vào phòng an ninh, hướng về phía nhân viên bảo vệ kinh hoàng kêu lên: " Gọi cảnh sát đi, gọi cảnh sát đi, có chuyện rồi!"

   Nhân viên bảo vệ dùng ánh mắt quỷ dị nhìn tôi, tôi nhận ra có gì đó không ổn liền hỏi: "làm sao vậy?"

   Anh ta lấy video giám sát từ tầng bốn ra, có chút sợ hãi nói: "Cô xem đi."

   Tôi xem video, bị doạ đến mức gần như ngất đi. Camera giám sát ghi lại, từ đầu đến cuối chỉ có một mình tôi: đốt tượng giấy, nói chuyện với không trung hồi lâu rồi hoảng sợ chạy vào thang máy.

   Không có Hồ Mai, Bạch Võ, không có tổng giám đốc!

   Chẳng lẽ vừa rồi tổng giám đốc cũng là... ma?

   Tôi hỏi nhân viên bảo vệ: "Công ty An Nguyên có tổng giám đốc mập lắm không? Ông ta chải tóc bóng mượt và có một nốt ruồi trên mặt."

   Nhân viên bảo vệ gật đầu: "Ý cô là Trần tổng?" Vẻ mặt anh ta thay đổi, "Đúng rồi, tối nay Trần tổng tăng ca ở công ty!"

   "Gọi anh ta nhanh lên." Tôi thúc giục.

   Bảo vệ gọi nhiều cuộc điện thoại đến văn phòng Trần tổng nhưng không có ai trả lời.

   Bảo vệ hoảng hồn lập tức gọi cho cảnh sát, cảnh sát nhanh chóng có mặt, họ tìm thấy thi thể Trần tổng trong phòng làm việc của anh ta.

   Anh ta gục trên ghế làm việc, khuôn mặt méo mó, đôi mắt mở to đầy tơ máu.

   Anh ta bị doạ mà chết!

   Cảnh sát cho biết anh ta đã chết được hai giờ. Nói cách khác, ba người tôi gặp trước đó đều là ma.

   Cảnh sát đã kiểm tra video giám sát và phát hiện sau khi tôi chạy vào thang máy, cửa thang máy liên tục đóng mở, sau đó tôi dùng "lôi thế" đẩy về phía trước, trên màn hình thực sự xuất hiện một tia sáng.

   Tôi kinh ngạc, lúc đó tôi không nhìn thấy bất kỳ ánh sáng nào.

   Cảnh sát khẳng định tôi không bị tình nghi giết người nhưng họ nhìn tôi giống như đang nhìn tên điên.

   Tôi nắm lấy tay áo của nhân viên bảo vệ hỏi: "Khi tôi mang tượng giấy đến, anh không hề ngạc nhiên chút nào. Có ai nói với anh cái gì sao?"

   Anh ta cũng bị doạ cho sợ hãi: "Hai nhân viên của công ty An Nguyên đã nói với tôi."

   "Họ trông như thế nào?" Tôi hỏi nhanh.

   Anh ta nói: "Là Hồ Mai và Bạch Võ."

   Tôi kinh hãi nhìn anh ta, anh ta ngạc nhiên: "Có vấn đề gì sao? Ngày nào tôi cũng thấy họ đi làm về, có lần tôi còn uống rượu với Bạch Võ."

   Ánh mắt của tôi càng khủng bố hơn, anh ta bị tôi làm cho bối rối: "Sao, làm sao?"

   "Anh cẩn thận suy nghĩ lại một chút," tôi nói, "Anh có biết họ thật sao? Anh uống rượu với Bạch Võ khi nào? uống ở đâu?"

   Anh ta gãi đầu, sắc mặt ngày càng khó coi, anh ta phát hiện mình không nhớ đã uống rượu với Bạch Võ ở đâu.

   "Anh mới tới à?" Tôi hỏi lại.

   "Tôi mới đến đây có hơn hai tháng thôi." Anh nói: "Bảo vệ trước đó đã về quê dưỡng bệnh."

    "Bệnh gì?"

   "Bệnh tâm thần..." Lúc này, toàn thân anh ta run rẩy như trấu, "Chẳng lẽ... anh ta bị ma doạ sao?"

   Anh ta đột nhiên đứng dậy, ném chiếc mũ an ninh của mình xuống đất: "Tôi không làm!"

   Tôi được cảnh sát cảnh cáo không được rời khỏi thành phố trong thời gian này, sau đó tôi lái xe trở lại cửa hàng, chợt nhớ ra điều gì đó, tôi mở hộp đựng tiền ra, từ bên trong nhìn thấy một xấp minh tệ.

   Tôi bận rộn suốt đêm, suýt chút nữa chết dưới tay hai con quỷ độc ác, thế nhưng chỉ kiếm được một đống minh tệ!

   Đợi đã, hồn ma Trần tổng nói, năm nào cũng có hai người chết ở tòa nhà văn phòng đó, nhưng hôm nay chỉ có một người chết.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis

   Nhưng tôi vẫn còn sống, nghĩa là họ sẽ còn tìm đến tôi. Tôi căng thẳng, chợt nhớ ra điều gì liền đi vào phòng sau lục lọi trong các hộp, cuối cùng cũng tìm được vài cuốn sách dưới đáy hộp.

   Những cuốn sách này đều là bà nội để lại, có lần cha tôi tặng tôi một cuốn, nội dung là cách dạy làm tượng giấy, hôm nay tay nghề của tôi là học được từ cuốn sách này. Các sách khác viết về trừ ma, giải cổ, xem bói và phong thuỷ.

   Trước kia tôi đối với mấy cái này đều khịt mũi coi thường, cho rằng là phong kiến mê tín, nhưng hiện tại xem ra, những cái này tất cả đều là thật.

   Khi bà tôi còn trẻ, người ta nói bà là thầy cốt. Trong thời kỳ bài trừ văn hoá, bà bị công khai xử lý tội lỗi, bọn họ thậm chí ngay trước mặt nhiều người còn lấy đai kinh nguyệt của bà ra và buộc lên đầu bà để hạ nhục bà.

   Sau khi tai họa qua đi, bà không còn làm thầy cốt nữa mà chỉ mở cửa hàng bán vòng hoa để kiếm tiền từ người chết. Có vẻ như bà tôi không chỉ là một thầy cốt.

   Tôi cất sách đi, chỉ cầm trên tay cuốn sách về trừ ma để đọc. Sách nói rằng ác linh là bóng ma của những người chết oan uổng, chúng không có nhiều năng lực và giỏi nhất là biết lừa người khác. Chúng có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của người khác, những thứ có thực lực mạnh hơn có thể tạm thời thay đổi ký ức của con người, chẳng hạn như ký ức của nhân viên bảo vệ.

   Người có con mắt Âm Dương không dễ bị chúng ảnh hưởng.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play